- Xin chào Bí thư Hô Diên!
Bọn Hứa Phu Kiệt gần như cất tiếng cùng một lúc.
Quá ngạc nhiên, đường đường một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy, mà lại lén lút đến đây nữa, điều này đúng là khiến cho người ta sợ toát mồ hôi mà. Mọi người mặc dù chạy lên phía trước nhưng trong lúc chạy cũng đã tiến hành rà soát lại tình hình của mình, cố tìm xem mình đã vi phạm kỷ luật ở điểm nào.
Trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, Hô Diên Ngạo Bác đưa tay ra bắt tay của Hứa Phu Kiệt nói:
- Đến xã Xuân Trúc để kiểm tra công tác à?
Nghe thấy câu nói đó của Hô Diên Ngạo Bác, Hứa Phu Kiệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra không phải mình đã vi phạm cái gì!
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng nói với Hứa Phu Kiệt:
- Bí thư Hứa, Bí thư Hô Diên vừa từ Âm Lương Thiến về!
Thôi Vĩnh Chí sửng sốt, hay là Âm Lương Thiến đã xảy ra chuyện gì nhỉ!
Hiện tại thì áp lực của Thôi Vĩnh Chí nặng như núi, bản thân ông ta là Bí thư huyện ủy của huyện Thảo Hải, nếu như huyện Thảo Hải xảy ra chuyện gì thì người phải chịu trách nhiệm đầu tiên chính là ông ta!
Hiện chỉ có một mình Diệp Trạch Đào là có thể nói rõ sự tình mà thôi, ông ta liền đưa mắt về phía Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí.
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Bí thư Hô Diên rất quan tâm đến sự phát triển của xã ta, nên ông ấy muốn đích thân đi thị sát những vùng nông thôn còn nghèo đói!
Thôi Vĩnh Chí càng cảm thấy bản thân mình có chuyện rồi. Trong lòng bắt đầu hoang mang, lo sợ. Sự phát triển của Âm Lương Thiến huyện đã không chú trọng một cách thấu đáo. Chuyện này thế là không xong rồi, nếu như để cho Bí thư Hô Diên truy cứu thì vấn đề sẽ trở nên lớn lắm đây.
Trong lòng Hứa Phu Kiệt lúc này cũng đang chửi thầm Thôi Vĩnh Chí. Cái ông Bí thư Hô Diên này không hiểu có người thân kẻ thích nào ở Âm Lương Thiến không nhỉ, nếu như mà có thật thì vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi. Cái tay Thôi Vĩnh Chí này có chuyện này thôi mà cũng không chịu dò hỏi cho kỹ càng. Không chịu để cho thôn đó phát triển lên thì Bí thư Hô Diên sẽ xử trí thế nào đây?
Hô Diên Ngạo Bác liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái, rồi nói với mọi người:
- Sau khi xem xét tình hình của xã Xuân Trúc, tôi cảm thấy có chút cảm thán! Sự phát triển của một địa phương, điều quan trọng là phải có người dẫn đầu tốt. Cả một thời gian dài, các vị cán bộ lãnh đạo của chúng ta đều đem những tài liệu báo cáo mà bề ngoài của nó được sửa chữa cho đủ màu rực rỡ lên nộp. Nhưng sau khi tôi đi thực địa xem xét, thấy có sự khác biệt rất lớn. Lần này tôi nghe nói xã Xuân Trúc đang có dự án xây dựng khu công nghiệp, nên tôi muốn đến xem sao. Kết quả tôi thu lại được đó chính là sự cảm động sâu sắc, thật sự rất cảm động!
Những lời nói này được nói ra từ chính miệng của một người đức cao vọng trọng là Hô Diên Ngạo Bác, điều đó khiến cho tất thảy mọi người đều bị chấn động mạnh. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Diệp Trạch Đào.
Trong trường hợp này thì thiên hạ là của Hô Diên Ngạo Bác, không ai dám nói xen lời vào, tất cả đều đứng im nghe ông ấy nói.
Những người khác đang tìm hiểu sự tình, thấy cách xưng hô của Hứa Phu Kiệt, liền nhớ đến trên tỉnh có một vị lãnh đạo tên là Hô Diên, lúc đó toàn bộ bọn họ đều giật nảy mình.
Cho dù người không hiểu biết cũng phải nhỏ giọng mà hỏi, không ai dám thở mạnh nữa.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đó là một chức quan cỡ bự đấy!
Một vị quan cỡ bự mà lại chạy đến nơi khỉ hoàng tuyết lệ cò gáy này, quả thật năng lực của thằng ranh Diệp Trạch Đào không tồi tí nào!
Đối với Diệp Trạch Đào, mọi người lại có thêm vài phần kính phục.
Đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt rồi Hô Diên Ngạo Bác mới nói:
- Tôi đã mấy lần đến xã Xuân Trúc!
A!
Thái độ của các vị lãnh đạo của huyện Thảo Hải bỗng chốc trở nên quái đản.
Vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã tự nói là ông ta đã từng đến xã Xuân Trúc mấy lần rồi, đó không phải là một tin tức bình thường. Điều này nói lên cái gì, nói rằng Bí thư Hô Diên am hiểu một cách sâu sắc tình hình của xã Xuân Trúc!
Vài người đã quy kết việc Diệp Trạch Đào thăng tiến nhanh chóng như vậy, nguyên nhân cũng là đây, có sự ủng hộ, giúp đỡ của Hô Diên Ngạo Bác.
Chẳng trách!
Thảo nào!
Mọi người như bừng tỉnh.
Tên Diệp Trạch Đào đúng là thật tốt số, làm Chủ tịch xã rồi lại còn có được mối quan hệ với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Xem ra phải tìm cách để được điều về xã Xuân Trúc này mới được!
Một số quan viên của huyện đang nghĩ thế.
Vị trí lãnh đạo của xã Xuân Trúc bỗng chốc trở thành địa vị mà nhiều người thèm muốn.
Biết đâu lại có thể tạo được mối quan hệ với Hô Diên Ngạo Bác cũng không chừng!
Hô Diên Ngạo Bác cũng không để ý đến những ý nghĩ của mọi người. Quả thật sau khi ông ta đến xã Xuân Trúc đã có rất nhiều cảm nhận, đối với Diệp Trạch Đào ông ta cũng vô cùng thích thú.
Bình thường thì Hô Diên Ngạo Bác cũng không phải là người thích đi giúp đỡ người khác, lần này coi như ngoại lệ. Suốt chặng đường đi, ông ta đã nghe thấy tất cả những biện pháp, ý tưởng của Diệp Trạch Đào. Đó đều là những ý tưởng xuất phát từ nội tâm của hắn, thực sự muốn người dân được cải thiện cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Ông nhìn thấy người thanh niên này thật sự muốn đưa người dân ở đây giàu có đi lên.
Hô Diên Ngạo Bác đã quá quen với những chuyện trên chốn quan trường, ông biết hiện tại thì tình hình của Diệp Trạch Đào không được vững chắc. Nếu như phê duyệt dự án xây dựng khu công nghiệp, thì các cấp lãnh đạo cao hơn sẽ gạt bỏ hắn ra khỏi dự án này, tồi tệ hơn nữa có khả năng bọn họ còn cướp luôn chính tích này. Hô Diên Ngạo Bác không muốn người thanh niên trẻ tuổi đầy tiền đồ này lại bị chốn quan trường nuốt chửng, nên ông ta có ý định muốn giúp đỡ hắn.
- Thưa các đồng chí, lần đến xã Xuân Trúc này tôi đã nhìn thấy được hy vọng. Trên khuôn mặt của những thôn dân nghèo khổ vùng Âm Lương Thiến đã lộ rõ niềm hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhà kính trồng nấm Linh Chi chính là ngọn lửa hy vọng của họ! Việc bán dược liệu kiếm được chút tiền cũng