Trong một căn biệt thự cao cấp, khi Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu vội vàng thẳng tiến đến đây, liền thấy ngoài Quang thiếu gia, còn có cả Lăng thiếu gia cũng ở đó.
Trịnh Tiểu Nhu vừa bước vào phòng liền nhìn thấy chồng mình và Hoàng Lăng đang ngồi hút thuốc một cách rất buồn bực.
Nhìn thấy chồng như vậy, lại nhớ đến Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu trái lại đã quên hết sự nôn nóng lúc nãy, mà đi tới ngồi xuống.
- Có chuyện gì vậy?
Lưu Mộng Y hỏi. Cô cảm thấy rất lo lắng.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu bước vào, sắc mặt Quang thiếu vẫn rất u ám, dường như đang cố gắng kìm chế cơn giận.
Hoàng Lăng nhìn thấy hai người bước vào, vội đứng dậy nói:
- Chị dâu đến rồi ạ.
Trịnh Tiểu Nhu và Quang thiếu gia tuy rằng không có nhiều tình cảm vợ chồng, nhưng dù sao hai người vẫn có quan hệ vợ chồng, cô cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với Quang thiếu gia, Trịnh Tiểu Nhu tỏ ra rất cao ngạo. Khi cô xuất hiện, không ngờ có thể khiến Quang thiếu không dám nói một câu.
Lưu Mộng Y nhìn dáng vẻ Quang thiếu gia, trong lòng thở dài. Người con trai này hiện giờ đã trở thành một bảo bối của nhà họ Lưu, từ khi anh trai cô chết, Quang thiếu gia liền trở thành người mà nhà họ Lưu ra sức bồi dưỡng, ai bảo hậu thế của nhà họ Lưu lại không có năng lực!
Nghĩ đến cô và cả nhà đều đang dốc sức cho Quang thiếu gia. Lưu Mộng Y đem y ra so với Diệp Trạch Đào, liền thở dài một cái, người này căn bản không thể nào so sánh với Diệp Trạch Đào!
Vừa nghĩ tới đó, Lưu Mộng Y còn cảm thấy hơi bực mình. Trước đây gia đình còn ép cô tiến hành kết hôn ngoại giao, chính vì muốn lôi kéo thêm nhiều lực lượng lớn mạnh để giúp đỡ Quang thiếu gia, nhưng, liệu y thật sự có thể vươn lên?
Lưu Mộng Y hiểu rất rõ tình cảnh của Quang thiếu, y chỉ biết ăn chơi trác táng là giỏi, muốn y thật sự phát triển quả thật là vô cùng khó khăn.
Khi nhìn chị dâu, Lưu Mộng Y cảm thấy chị dâu thật tội nghiệp. Nhớ ngày đó khi nhà họ Trịnh gặp khó khăn, nhà họ Trịnh bất đắc dĩ phải kết thông gia cùng nhà họ Lưu, nhờ đó nhà họ Trịnh có được sự ủng hộ của nhà họ Lưu. Hiện giờ nhà họ Trịnh đã có vị thế hơn nhà họ Lưu, trong tình huống như vậy, nhà họ Lưu không muốn làm mất lòng nhà họ Trịnh. Sự hưng suy của hai gia tộc người trong nhà đều hiểu rất rõ!
Quang thiếu gia tên thật là Vi Chính Quang, mẹ y là chị gái của cha Lưu Mộng Y, cha y là Vi Hoành Lâm, Bộ trưởng Bộ Lâm nghiệp.
- Anh Quang đánh chết người rồi!
Hoàng Lăng nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu, đành phải nói.
Câu này khiến Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu hoảng sợ, Lưu Mộng Y kêu lên:
- Đánh chết người rồi ư?
Nghĩ tới mục đích Vi Chính Quang đến Ninh Hải, sắc mặt Lưu Mộng Y tái mét nhìn y, trầm giọng nói:
- Vi Chính Quang, em nói cho anh biết, chuyện của em anh không được nhúng tay vào. Có phải vì chuyện của em mà anh đã gây chuyện gì không?
Lần trước khi trở về thủ đô, Lưu Mộng Y cũng rất bực bội, đã gây náo loạn trong nhà một thời gian.
Khi Vi Chính Quang lập gia đình coi như sự việc đã được hóa giải, lần này y lại tới Ninh Hải, tuy y đưa Trịnh Tiểu Nhu theo, nói là đến chơi, nhưng Lưu Mộng Y vẫn lo lắng rằng y tới để gây chuyện với Diệp Trạch Đào.
Ánh mắt Vi Chính Quang chợt lóe lên, tức giận nói:
- Mẹ nó, kẻ nào đứng đằng sau hại anh? Nếu anh mà biết kẻ nào hại anh, anh sẽ xử đẹp hắn!
Trịnh Tiểu Nhu nhìn chiếc máy tính xách tay để trên bàn, liền đi tới xem nội dung trên máy.
Trong chiếc máy tính là hình ảnh Vi Chính Quang đang điên cuồng đánh hai người khác.
Nhìn thấy cảnh Vi Chính Quang bạo lực như vậy, Trịnh Tiểu Nhu liền nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Cái này…?
Khi Hoàng Lăng muốn nói mới phát hiện ra chuyện này đúng là không thể nói ra, đặc biệt là nói ngay trước mặt Trịnh Tiểu Nhu như thế này.
Hoàng Lăng lén liếc nhìn Trịnh Tiểu Nhu, hắn không thể không thán phục sự xinh đẹp của cô, cũng nảy sinh một chút ghen tị với Vi Chính Quang, một cô gái như vậy mà y cũng có thể với đến được, thật sự ông trời quá bất công!
Không nghe thấy hai người nói gì, Trịnh Tiểu Nhu liền nhìn về phía Vi Chính Quang nói:
- Chính Quang, anh nói đi!
Vi Chính Quang há miệng thở dốc, mí mắt nháy loạn lên, nhưng y vẫn không nói gì.
Lưu Mộng Y lúc này cũng xem xong nội dung bên trong máy tính, cô cảm thấy hơi khó hiểu nói:
- Chính Quang, anh ăn nhầm cái gì thế? Sao lại chạy tới Cục cảnh sát điên cuồng đánh người ta như vậy?
Nhìn ánh mắt Lưu Mộng Y, Hoàng Lăng cười khổ nói:
- Hiện giờ vấn đề không phải là đánh người, mấu chốt là có người đã đưa thông tin này lên Internet, còn giật một cái tít lớn, nói là bóng tối ở Cục cảnh sát, còn nói một quý công tử đi hành hung người khác! Việc này mới là chuyện lớn!
Trịnh Tiểu Nhu trầm giọng nói:
- Chính Quang, hiện giờ anh đang trong thời điểm mấu chốt để gia nhập Thành ủy, mọi người trong nhà hao tổn còn không ít tâm trí sao? Anh xem anh gây ra chuyện như vậy, còn có thể được đề bạt không?
Lưu Mộng Y cũng nói:
- Hiện giờ Internet rất phát triển, chỉ cần có ảnh của một người, mọi người sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận. Hơn nữa, có rất nhiều người quen biết anh, tin rằng mọi người ở Thủ đô ai cũng đã biết chuyện anh đánh người. Chưa nói đến chuyện gia nhập Thành ủy, xử lý việc này như thế nào mới là vấn đề!
Đây là việc Vi Chính Quang không muốn thấy nhất, bản thân y cũng không có nhiều năng lực, trong tình cảnh gia tộc không có người kế nghiệp, mọi người đã muốn đẩy y lên, hao tổn không ít tâm lực, mới chớp mắt đã đưa một Cấp phó bình thường gia nhập Thường ủy Thành phố, không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Rốt cuộc Ngũ Bưu đã xử lý thế nào vậy?
Việc này Vi Chính Quang càng nghĩ càng giận, sao mình lại đi đánh chết người chứ?
Di động của Hoàng Lăng reo lên, vừa nhìn, gã liền nói:
- Là điện thoại của bố tôi!
Nói xong, Hoàng Lăng nghe điện thoại.
Một lúc sau, chỉ thấy Hoàng Lăng đau khổ nói:
- Bố tôi vừa gọi điện thoại tới nói, đoạn video này đã lan tràn khắp nơi, rất khó khống chế! Hình như có người ở trên tỉnh cũng muốn nhân cơ