Bước ra ngoài căn phòng, Trịnh Tiểu Nhu lo lắng nhìn Lưu Mộng Y rời khỏi chỗ này.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Lưu Mộng Y, Trịnh Tiểu Nhu cho rằng, Lưu Mộng Y rất có thể sẽ đi tìm Diệp Trạch Đào hỏi rõ mọi chuyện.
Trịnh Tiểu Nhu cũng không thật sự sợ rằng chuyện này sẽ bị lộ ra ngoài, cô và Vi Chính Quang đều hiểu rằng không có chút tình cảm nào giữa hai người. Vi Chính Quang và cô cũng rất ít khi ở bên nhau, sau khi phát hiện Vi Chính Quang có người đàn bà khác ở bên ngoài, cô đã không để Vi Chính Quang ngủ trên giường. Bề ngoài hai người cũng không đến nỗi tệ lắm, nhưng thật ra cũng chỉ để cho các vị trưởng bối nhìn mà thôi.
Cho dù là cô và Diệp Trạch Đào xảy ra chuyện như vậy đi nữa, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm chỉ là làm Vi Chính Quang mất mặt mà thôi. Nếu thật sự có thể ly hôn với Vi Chính Quang, cô cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, đáng tiếc là chuyện như vậy căn bản không thể xảy ra, hôn ước giữa hai gia tộc lớn không thể tùy tiện hủy bỏ, đây chính là vì lợi ích của cả hai gia tộc. Không biết tại sao, cô cảm thấy có chút lo lắng cho Diệp Trạch Đào.
Vừa nghĩ đến cảm giác sung sướng khi mình và Diệp Trạch Đào làm chuyện đó, Trịnh Tiểu Nhu không ngờ lại có một kỷ niệm.
Có lẽ là do sau một thời gian dài không làm chuyện đó, sự sảng khoái khi Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào làm chuyện đó đã khắc sâu trong lòng cô.
Đặc biệt khi nghĩ đến chuyện có thể đây chính là lần đầu tiên của Diệp Trạch Đào, trong lòng cô liền có một suy nghĩ không thể nói nên lời.
Diệp Trạch Đào là một người tốt!
Đây chính là suy nghĩ của Trịnh Tiểu Nhu.
Trước kia cô còn không quan tâm đến mối quan hệ giữa Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào, hiện giờ cô đã bắt đầu để ý đến việc này, trong lòng cô thậm chí còn có chút ghen tị.
Bước vào phòng riêng, nghĩ một chút, ngay lập tức Trịnh Tiểu Nhu lấy chiếc túi cô đeo trên người ra.
Cô nhớ rõ mình đã cất một quyển sổ nhỏ trong túi.
Sở dĩ cô tìm quyển sổ, chính là vì trong đó có số điện thoại di động của Diệp Trạch Đào.
Cầm quyển sổ tay xinh xắn, gương mặt Trịnh Tiểu Nhu không ngờ cũng hơi đỏ lên, do dự một chút, khi nghĩ đến việc Lưu Mộng Y sẽ nhanh chóng đến tìm Diệp Trạch Đào, cô liền bấm số di động của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lúc này vừa mới tắm rửa sạch sẽ đi ra, khoác áo tắm ngồi uống trà.
Nhìn thấy một số điện thoại lạ, Diệp Trạch Đào còn tưởng là một vị thương nhân nào đó gọi tới, liền dùng tiếng phổ thông trả lời.
Lúc này, Diệp Trạch Đào chợt nghe thấy giọng nói nhẹ như gió thoảng:
- Diệp Trạch Đào đó à?
Nghe thấy giọng nói, vẻ mặt Diệp Trạch Đào như đông cứng lại, giọng nói này căn bản hắn không thể nào quên được.
- Tôi là Diệp Trạch Đào đây, cô là Trịnh…
Diệp Trạch Đào còn có chút ngập ngừng.
Thấy Diệp Trạch Đào còn nhớ đến mình, trong lòng Trịnh Tiểu Nhu tràn đầy một tình cảm rất phức tạp.
Chẳng lẽ mình thật sự để lại dấu ấn trong lòng anh ta?
Trịnh Tiểu Nhu cũng có chút thất thần.
- A lô!
Không nghe thấy đối phương nói gì, Diệp Trạch Đào lại nói.
Nghe thấy giọng Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu tự cười mình hiện giờ suy nghĩ quá nhiều, cô sắp xếp lại suy nghĩ nói:
- Diệp Trạch Đào, có một việc tôi phải nói cho anh biết, chuyện của anh và tôi Lưu Mộng Y đã biết rồi!
Lời nói của Trịnh Tiểu Nhu gây chấn động không nhẹ đối với Diệp Trạch Đào, hắn cầm di động một lúc lâu vẫn không biết nên nói gì.
Tận sâu trong lòng, Diệp Trạch Đào vẫn rất để ý đến Lưu Mộng Y, hắn hiểu rất rõ, có sự hậu thuẫn của cô, tiền đồ của hắn sẽ phát triển rất nhanh, sẽ bớt đi rất nhiều đoạn đường vòng. Hiện giờ nghe thông báo này của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào không biết nên giải quyết như thế nào.
Trịnh Tiểu Nhu nói tiếp:
- Hiện giờ rất có khả năng Lưu Mộng Y sẽ đến hỏi anh về chuyện này!
Diệp Trạch Đào cũng nhanh chóng định thần lại, hỏi:
- Làm sao cô biết được?
Đau khổ trong lòng, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Việc này có nội tình, không thể không nói ra, rất có khả năng sẽ liên lụy đến anh!
- Tôi cần phải biết rõ nội tình bên trong!
Sau khi Diệp Trạch Đào tỉnh táo lại, những lời hắn nói ra đều có ý phải biết rõ mọi chuyện.
Rất có khí phách!
Hai người cũng không biết chính từ lúc giữa bọn họ xảy ra chuyện đó, mỗi lời nói đều rất thẳng thắn, không hề vòng vo, giọng điệu của Diệp Trạch Đào càng giống như nói với người phụ nữ của mình vậy.
Trịnh Tiểu Nhu dường như còn rất thích giọng điệu này của Diệp Trạch Đào.
Đây là một cảm giác của Trịnh Tiểu Nhu, từ trước đến giờ cô hoàn toàn không hề có cảm giác như vậy với Vi Chính Quang.
Ngược lại, với giọng điệu như vậy của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu cảm thấy rất thích thú. Cô cũng biết việc này sớm hay muộn sẽ liên lụy đến Diệp Trạch Đào, đến lúc đó chắc chắn người nhà cô sẽ biết chuyện từ Vi Chính Quang. Hiện giờ nói cho Diệp Trạch Đào biết cũng tốt, cô cũng muốn xem xem hắn sẽ đối phó như thế nào.
- Có một số việc cũng phải nói cho anh biết, nếu bây giờ anh có thời gian, tìm một chỗ gần đây, tôi sẽ giải thích cho anh mọi chuyện!
Trịnh Tiểu Nhu ngẫm nghĩ một lát mới nói.
- Được!
Diệp Trạch Đào nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Lúc này cũng không có người khác, Diệp Trạch Đào đi đến phòng Phương Di Mai, gõ cửa.
Phương Di Mai mặc áo ngủ đi ra.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, gương mặt Phương Di Mai toát ra sự xấu hổ, cô còn tưởng tượng rằng sau khi mình và Diệp Trạch Đào làm chuyện đó, hiện giờ hắn tới tìm cô để làm tiếp.
Không phát hiện ra suy nghĩ của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói với cô:
- Có một nhà đầu tư gọi điện thoại tới, tôi đi gặp ông ta một chút.
Nhận ra suy nghĩ không tốt của mình, Phương Di Mai gật gật đầu nói:
- Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ xin nghỉ phép với huyện.
Phương Di Mai cũng không hỏi Diệp Trạch Đào đi đâu.
Khi ra khỏi khách