- Sư phụ có khỏe không ạ!
Diệp Trạch Đào mang theo một ít rượu và thuốc, vừa cười vừa đi vào ngôi biệt thự.
Đây là ngôi biệt thự của Lâm Giang, cảnh quan rất đẹp, sau khi gọi điện cho sư phụ dạy Ngũ Cầm Hí của mình, Diệp Trạch Đào liền đến đây.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tới nhà của sư phụ, có nhiều điều làm hắn ngạc nhiên.
- Tiểu Diệp, chẳng mấy khi con đến thăm ta, mau vào trong ngồi đi!
Một người đứng tuổi dáng vẻ tinh anh từ bên trong bước ra, cười thân mật với hắn.
- Con muốn đến thăm sư phụ lâu rồi nhưng khổ nỗi không tranh thủ thời gian được!
Diệp Trạch Đào vừa đặt quà xuống vừa nói với sư phụ.
- Ha ha, con cũng biết rồi đấy, chúng ta luyện Ngũ Cầm Hí này là công pháp chính tông, ta sống hơn trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên sư phụ mời hắn đến nhà chơi, nhìn ngôi biệt thự này, hắn thật khó hiểu rõ chủ nhân của ngôi biệt thự này với sư phụ trong trang phục mộc mạc của hắn rút cuộc có quan hệ thế nào.
- Ngôi biệt thự này là do con ta hiếu kính, thành phố này khí hậu tốt, là chúng biếu ta đó!
Sư phụ cười nói với Trạch Đào.
Vợ sư phụ hắn cũng đã khuất núi rồi, một mình người già ở nơi này, tuy là cả một ngôi biệt thự lớn nhưng cũng chỉ mượn có một người giúp việc, người đó có vẻ lạnh lùng. Thấy Trạch Đào đến, sư phụ rất vui.
Trạch Đào cũng không để ý nhiều, ngồi xuống bên chén trà.
Nhìn dáng dấp Trạch Đào sư phụ tỏ ra rất vui, trên mặt có ý cười.
Trong hai năm qua, lão coi Trạch Đào như con ruột của mình.
Từ công ty Phương Thảo Địa đi ra, Trạch Đào vội tới đây, nếu nói về những kỷ niệm trong vài năm đại học thì kỷ niệm đáng nhớ nhất vẫn là vị sư phụ đã dạy hắn hai năm Ngũ Cầm Hí.
Sư phụ hắn cũng là người hơi kỳ quặc, bao năm nay vẫn cứ một mình đến công viên gần trường hắn để luyện Ngũ Cầm Hí, rồi chuyện phiếm với mọi người. Tuy đã đi qua nửa đời người nhưng ông vẫn còn tinh thần lắm, đôi mắt ông rất tinh anh.
Do ông có thiện cảm với việc Diệp Trạch Đào đã vô tình cứu được một cô gái, nên đã đồng ý dạy Ngũ Cầm Hí cho hắn.
Ông rất có thiện cảm với Trạch Đào, ra sức truyền dạy cho hắn như dạy cho con trai mình.
-Thế nào, công việc của con vẫn thuận lợi chứ?
Sư phụ họ Điền thấy Trạch Đào ngồi xuống liền cười hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên sư phụ chủ động hỏi về công việc của Trạch Đào.
Hắn cũng kể một lượt tình hình công tác của hắn cho sư phụ nghe.
Điền sư phụ chăm chú nghe nhưng không góp vào một lời nào, nghe xong khẽ gật đầu nói:
- Vạn sự khởi đầu nan, việc gì cũng có quá trình của nó, quan trọng là phải có nền móng, giờ con làm ở xã, có thể thấy được những việc ở cấp cơ sở, rất hữu ích cho sự phát triển của con sau này, chịu khó học hỏi, quan sát nhiều vào con sẽ lĩnh hội được nhiều đó.
Nói xong lời này, ông cũng không hỏi thêm gì về tình hình công tác của hắn nữa.
Lại hàn huyên một lúc, Điền sư phụ mỉm cười nói với Trạch Đào:
- Có người lâu nay vẫn muốn gặp con đấy, con ngồi đây đợi một chút nhé.
Diệp Trạch Đào cười hỏi:
- Thưa sư phụ là ai vậy ạ?
Điền sư phụ cười:
- Không phải con từng cứu một người sao?
Diệp Trạch Đào nghe nói đến đây, lục lại trong trí nhớ hình ảnh một cô gái, chuyện xảy ra lâu rồi, lúc ấy cũng vội nên khuôn mặt người con gái ấy trong ký ức hắn cũng mờ nhạt đi rồi.
Điền sư phụ cười lớn:
- Lúc trước con cứu người ta nhưng kết quả thì người nhà cô ta đã mang cô ta đi rồi.
Điền sư phụ giải thích một chút.
Diệp Trạch Đào còn nhớ rõ tình hình lúc đó, không ngờ có người muốn giết cô gái đó, thấy cô ta bị dồn vào ngõ nhỏ không còn lối thoát, Diệp Trạch Đào không biết lấy đâu ra dũng khí thế xông vào đánh ngã một tên, vì thế mà còn trúng một nhát dao.
Do có Diệp Trạch Đào ngăn lại, người con gái được mọi người bảo vệ nên đã rời đi an toàn.
Cũng từ chuyện đó mà Điền sư phụ bắt đầu thu nhận Diệp Trạch Đào luyện Ngũ Cầm Hí.
- Gặp hay không gặp cũng không có quan hệ gì.
Diệp Trạch Đào có vẻ trong lòng không vui, trúng một nhát dao, cứu được một người, kết quả không nói không rằng liền biến mất, thời bây giờ đạo cứu người thật khó làm.
Hai năm qua sư phụ cũng không nhắc đến chuyện đó. Chỉ có Diệp Trạch Đào đoán rằng gia thế cô gái kia cũng không tồi.
Điền sư phụ thoáng nhìn Diệp Trạch Đào cười hỏi:
- Thế nào, trong lòng cậu chắc cũng có oán cô ta hả.
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Con chỉ tự hỏi mình một điều, mọi người bây giờ, cái cốt lõi của đạo đức nằm ở chỗ nào.
Điền sư phụ cười rằng:
- Con người ta ấy mà, khi con làm được một việc tốt, trong lòng con có mong được báo đáp không?
Lão vừa nói câu này Trạch Đào liền cười đáp:
- Ý sư phụ là lúc đó con lấy hết sức bình sinh xông vào thì tuyệt nhiên không hề nghĩ tới chuyện được báo đáp.
Điền sư phụ gật đầu:
- Con đã không nghĩ đến chuyện được người ta báo đáp vậy sao phải oán người ta!
Hắn cúi đầu rồi bất chợt cười, lời nói của Điền sư phụ quả không sai, xem ra trình độ của mình vẫn còn chưa cao.
- Sư phụ nói phải, trình độ của con còn non quá!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Với nét mặt tươi cười, Điền sư phụ nói :
- Con giờ đã đi vào chốn quan trường, quan trường là một cải chảo nhuộm lớn, người ta vẫn nói một câu “ người trên giang hồ thân không do mình”, hòa nhã là phải, nhưng giữ được cái đạo đức cốt lõi của bản thân mình, người ta cần đặt ra cái cốt lõi cho đạo đức đấy!
Lời nói của Điền sư phụ làm Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ, trong