Ngồi một lúc ở chỗ sư phụ, lại hẹn với Mộng Y đến xem xét tình hình xã Xuân Trúc rồi, Diệp Trạch Đào liền rời nhà sư phụ. Tự hắn cũng biết rõ, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và Mộng Y rất lớn, tuy cảm nhận được tình cảm của Mộng Y đối với mình nhưng hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Ra khỏi nhà sư phụ, nhìn người người đi lại tấp nập trong tỉnh, mắt hắn bỗng sáng lên. Tay nắm chặt, Diệp Trạch Đào đã hạ quyết tâm thì bất kể thế nào cũng phải làm bằng được.
Hắn rút điện thoại gọi cho Ninh Quân, có tín hiệu, Ninh Quân cười hỏi:
- Tiểu Diệp à?
- Anh Ninh à, là thế này, tôi vừa lên tỉnh có chút việc, tôi muốn nói với anh tình hình tu sửa phần mộ.
Ninh Quân cười to nói:
- Tiểu Diệp thật có tâm, ông chủ tôi có việc lên thành phố rồi, thế này đi, tôi bố trí một chỗ mình cùng ăn cơm nhé.
Việc cần làm ở tỉnh cơ bản đã xong xuôi, nghe tin ông chủ Trịnh không có ở tỉnh, trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Sau khi được Ninh Quân hẹn ăn cơm, Diệp Trạch Đào tìm đến quảng trường để nghỉ ngơi, hắn tìm ghế ngồi để giết thời gian.
Sau khi điểm lại một lần những việc mình làm, Diệp Trạch Đào nghĩ ngay tới một số vấn đề trở ngại sau khi công ty Phương Thảo Địa nêu ra những khó khăn của xã Xuân Trúc.
Các lãnh đạo bây giờ phần lớn chỉ báo cáo việc tốt không báo việc xấu, nếu đem chuyện như vậy đi tuyên truyền khắp nơi, nhất định sẽ làm mất lòng Cao Bí thư, vừa nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào liền lấy thuốc ra hút.
Nếu như trường trung học xã Xuân Trúc không được xây dựng lại thì học sinh không có nơi học tập an toàn, đây mới chính là việc mà bản thân mình không mong muốn. Cho dù Cao Bí thư có nghĩ gì thì vẫn coi trọng mình, cũng đã trở thành cái cây cho mình núp bóng, một khi cây mà đổ thì mình cũng chẳng được lợi lộc gì, đây cũng là việc mà mình không trông đợi.
Khó thật!
Hút gần hết điếu thuốc mà Diệp Trạch Đào vẫn chưa nghĩ ra cách nào cả.
Tuy mình cũng có một ít tiền, nhưng đã bước vào chốn quan trường, phải làm theo quy tắc của quan trường, tiền của mình cũng không đủ để giúp được nhiều người như vậy!
Còn một điểm mấu chốt đó là, bất luận Bí thư Cao có còn coi trọng mình nữa không, nếu chẳng may ông ta biết được chuyện công ty Phương Thảo Địa là do mình giật dây, ông ta sẽ nghĩ thế nào? Có nên để vì chuyện đó mà ông ta tức giận đến mình?
Phân tích một chút tâm lý của những người làm lãnh đạo, Diệp Trạch Đào chắc chắn một trăm phần trăm Cao Chấn Sơn sẽ liệt mình vào hàng tử địch.
Cho dù có quan hệ thế nào với người của tỉnh, nếu chuyện này bất lợi cho cái ghế lãnh đạo của Cao Chấn Sơn thì ông ta nhất định sẽ tính đến chuyện trù dập mình.
Cũng may trong quá trình công ty Phương Thảo Địa triển khai kế hoạch này cũng không có nhiều việc dính dáng đến mình, với sự khôn khéo của mình, Vệ Hùng Phi thừa sức tính toán được thiệt hơn!
Bấy giờ, Diệp Trạch Đào mới chợt nghĩ tới lời Điền sư phụ nói về trình độ của mình còn thấp, với tình cảnh hiện tại của mình thì bất kể là người thế nào cũng thừa sức gạt bỏ mình ra được.
Mỗi một bước đều rất gian nan!
Bất luận thế nào, mình cũng có quyền làm một việc gì đó cho bọn trẻ, vậy phải làm cho tốt mới được!
Hút hết một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào không còn lo lắng về những chuyện đó nữa. Giữ được cái tâm chính là điểm mấu chốt của mình, cách làm thì có nhiều nhưng cho dù thế nào cũng không thể thiếu cái tâm.
Thời gian chậm chạp trôi đi, Diệp Trạch Đào đã đi dạo khá nhiều trong tỉnh rồi.
- Tiểu Diệp, cậu ở đâu đấy?
Rốt cục Ninh Quân cũng đã gọi điện.
Nhìn một biển hiệu của cửa hàng bên cạnh mình, Tiểu Diệp nói cho Ninh Quân biết chỗ của mình.
- Cậu cứ chờ ở đấy, tôi lái xe qua đón.
Đứng đợi một lúc, đã thấy Ninh Quân lái xe riêng đến trước mặt Diệp Trạch Đào.
Ngồi lên xe, Ninh Quân mỉm cười nói:
- Tôi có chút việc cần xử lý nên đến muộn.
- Anh Ninh khách sáo rồi, tôi cũng rảnh rỗi, nhân dịp này mới được đi dạo lâu trong tỉnh.
Diệp Trạch Đào vừa cười vừa nói.
Ninh Quân cũng cười nói:
- Trên tỉnh có cái gì đáng xem đâu, chỉ toàn có xe thôi, giờ còn đi tốt, chứ tới lúc tan tầm thì anh mới thấy được nhiều xe đến mức nào.
Đến giờ Diệp Trạch Đào vẫn không thể làm rõ được thân phận của Ninh Quân, tuy thấy anh ta là lái xe của ông chủ Trịnh nhưng hình như dáng vẻ anh ta lại toát lên dáng dấp của người làm cán bộ.
Tới một tiệm ăn nhỏ khá lịch sự, Ninh Quân mỉm cười bảo:
- Vừa rồi tôi có nói chuyện điện thoại với ông chủ Trịnh, ông ấy dặn tôi phải tiếp đãi cậu thật chu đáo!
Diệp Trạch Đào cười:
- Ông chủ Trịnh là người bận rộn, tôi cũng chỉ giúp một việc nhỏ thôi mà!
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, hai người rót đầy chén rượu xong, Ninh Quân nói:
- Cậu Diệp thật là có lòng, tôi rất thích cậu, người như cậu bây giờ đâu có nhiều!
Uống cạn chén rượu, hai người liền nói đến chuyện tu sửa phần mộ.
Diệp Trạch Đào đã cố ý chụp một bức ảnh đưa cho Ninh Quân nói:
- Anh Ninh à, tôi đã bố trí người làm rồi, đây là tình trạng ban đầu của phần mộ, tôi gửi cho ông Trịnh làm kỷ niệm!
Ninh Quân xem tấm ảnh, đôi mắt sáng lên nhìn Trạch Đào:
- Cậu Diệp thật là có tâm, ông chủ Trịnh lúc ra về còn cứ tiếc rằng không lưu lại được bức ảnh nào, tôi tin rằng ông ấy sẽ rất vui khi thấy bức ảnh này.
- Không có gì đâu anh ạ, đến lúc sửa sang lại rồi tôi sẽ lại chụp một bức nữa.
Diệp Trạch Đào mỉm cười đáp.
Uống được một lát, Ninh Quân hỏi:
- Tình hình cậu Diệp dạo này thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng kể qua cho Ninh Quân biết cảnh ngộ của mình.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Ninh Quân thoáng nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Cậu có biết vì sao bọn họ lại coi trọng cậu như vậy không?
Diệp Trạch Đào lắc đầu trả lời:
- Tôi cũng