Tiễn Ninh Quân về, lúc Diệp Trạch Đào đang suy ngĩ về những thông tin mà Ninh Quân đưa đến thì có điện thoại gọi đến của Giang Triều Vĩ.
- Trạch Đào, đang ở đâu vậy?
- Lên tỉnh thành rồi!
- Thằng ranh này, lên tỉnh thành mà không liên lạc với tôi, thật không phải là bạn!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Giải quyết chút việc riêng, cũng đang muốn tìm cậu đây.
- Đang ở đâu vậy, tôi đến đón cậu.
Diệp Trạch Đào liền nói địa điểm.
Chờ ở bên đường khoảng 40 phút, Giang Triều Vĩ lái xe đến trước mặt Diệp Trạch Đào.
Ngồi lên xe xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Cuộc sống hiện tại của thằng ranh cậu không tồi đấy!
Giang Triều Vĩ cười ha hả và nói:
- Ba tôi lúc nào cũng nghĩ con đường đi của cậu rộng hơn tôi một chút!
Trong lúc mải nói chuyện phiếm, chiếc xe lượn trên đường và dừng lại ở một khu biệt thự.
Lúc đi vào nhà của Giang Triều Vĩ, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Giang Thuận Chương và bà Hoàng Lệ Phương - mẹ của Giang Triều Vĩ đang ngồi xem ti vi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Giang Thuận Chương mỉm cười nói :
- Triều Vĩ nghe nói cháu đến, lập tức đã không thấy bóng dáng đâu rồi!
Diệp Trạch Đào vội nói :
- Bác trai, bác gái, cháu đến vội quá nên không kịp mua quà gì!
Giang Triều Vĩ cười nói :
- Cậu dám mang đến tôi sẽ tính chuyện với cậu.
Mọi người cùng cười và ngồi xuống.
Đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, Giang Thuận Chương mỉm cười nói :
- Bác nghe nói cháu vừa được đề bạt làm phó chủ nhiệm phòng Đảng Chính phải không?
Không ngờ sự việc của mình đã truyền đến tai Giang Thuận Chương rồi, Diệp Trạch Đào cười nói :
- Vừa mới đề bạt ạ
- Ha ha, thằng ranh cậu cũng làm quan à !
Giang Triều Vĩ rõ ràng cũng không biết chuyện này và có chút ngạc nhiên nói.
Giang Thuận Chương hiện rõ vẻ mặt tươi cười nói :
- Không tồi, có một sự khởi điểm, điều này chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển tiếp theo của cháu!
Diệp Trạch Đào chỉ cười, không nói nhiều đến việc này.
Giang Thuận Chương nói :
- Có được vị trí như vậy, làm một vài việc cũng danh chính ngôn thuận. Bác đang nghĩ đến việc quyên tặng lần này nên làm như thế nào, xem ra cũng dễ làm đây!
Nghe đến việc quyên tặng, ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đây là việc mà bản thân mình luôn canh cánh trong lòng, mùa đông sắp đến rồi, nếu lại không giải quyết được vấn đề của các em học sinh, thì mùa đông này thật khó vượt qua được.
- Bác trai, việc quyên tặng làm như thế nào rồi ?
- Trạch Đào, là như thế này, sau khi các bác trở về tỉnh liền đưa cho rất nhiều ông chủ xem những bức ảnh mà cháu đã chụp, nói thật là khá cảm động, không ít các ông chủ có ý muốn quyên tặng. Các bác đã tính qua rồi, căn cứ theo con số hơn bốn trăm người của trường trung học đó để tính, mỗi người nhận được một bộ quần áo mùa đông, mỗi giường một chiếc chăn bông thì không có vấn đề gì rồi, giường cũng nhiều.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào hiện rõ sự xúc động và nói:
- Cháu thay mặt các em nhỏ cảm ơn các bác!
Giang Triều Vĩ cười nói:
- Thực ra cũng không có vấn đề gì to tát, một hai trăm nghìn đối với quê các cậu là chuyện lớn, nhưng trong mắt của các ông chủ ở đây thì chẳng phải là chuyện gì to lớn cả.
Giang Thuận Chương xua tay nói:
- Tiểu Diệp, có một việc bác muốn nói qua một chút về biện pháp của bác. Là như thế này, nếu chúng ta quyên tặng như thế này, mặc dù là có hiệu quả nhất định, nhưng không có hiệu quả lớn đối với cháu. Bác nghe nói Đoàn thanh niên Tỉnh ủy mấy năm nay đều làm chương trình có tên là ‘mùa đông ấm áp’, tuy nhiên hiệu quả không được tốt lắm. Lần này bác có một biện pháp, chúng ta chủ động liên hệ với Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, mời họ tiến hành một lần việc phát động chương trình quyên góp cho trường hợp đặc biệt khó khăn của xã Xuân Trúc các cháu, đến lúc đó chúng ta cố gắng làm náo nhiệt một chút. Như vậy, vừa có thể giải quyết được vấn đề của bọn trẻ mà đối với cháu cũng là một chiến tích phải không?
Nhìn Giang Thuận Chương với vẻ mặt tươi cười, Diệp Trạch Đào không thể không nói biện pháp này thật sự rất tốt. Việc này nếu làm tốt, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy chắc chắn là phía được lợi lớn nhất, bản thân cũng lập được chiến tích đối với huyện ủy, bọn trẻ thì nhận được lợi ích thực tế, thật là một việc tốt mà cả ba bên cùng có lợi!
- Bác trai, việc này làm bác lo lắng rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không nói những lời cảm kích, hắn biết Giang Thuận Chương cũng không cần bản thân hắn nói gì.
Giang Thuận Chương cười và nói :
- Bác biết cái khó của người cán bộ thường, cháu phải nghĩ đến sự phát triển lớn, không đi con đường tắt thì rất khó thành công. Bác nghĩ việc này chắc chắn có lợi cho sự phát triển của cháu, cháu yên tâm, việc của bọn trẻ cũng sẽ không bỏ qua đâu, lần này dưới sự góp sức của các bên, bác tin sẽ có một chiến tích rất lớn .
Uống một ngụm trà, Giang Thuận Chương nói một cách nghiêm túc:
- Bác mấy năm nay năng lực không có, giúp cháu giải quyết một chút vấn đề chống chọi với mùa đông của bọn trẻ không có vấn đề gì to tát. Kỳ thực, quyên góp mấy triệu cũng vẫn có khả năng làm được, tuy nhiên, vị trí của cháu vẫn còn thấp, muốn làm nhiều tiền như vậy, cháu kiểm soát không nổi!
Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc rồi nói:
- Bác trai, lần này cháu lên tỉnh vẫn còn một việc nữa, đó là việc…. trao đổi với công ty Phương Thảo Địa.
Diệp Trạch Đào liền nói một lượt về phương án mà mình đưa cho công ty Phương Thảo Địa.
Giang Triều Vĩ sau khi nghe xong liền chỉ vào Diệp Trạch Đào cười ha ha nói to:
- Thằng ranh cậu, xem ra cũng có ý tưởng đối với Vệ Vũ Hinh rồi phải không?
Diệp Trạch Đào vốn không có ý nghĩ như vậy, nghe xong câu nói đó liền cười nói:
- Tôi là một kẻ nghèo, không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là muốn mượn công ty của họ để làm chút việc nhỏ cho bọn trẻ thôi.
Giang Thuận Chương trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đây là việc tốt, công ty Phương Thảo Địa là một công ty lớn, nếu như họ tham gia, thì việc này có thể làm rất tốt, đến lúc đấy đối với công ty Phương Thảo Địa cũng là một việc có lợi.
Nói đến đây, Giang Thuận Chương nói:
- Như này đi, ngày mai bác hẹn gặp Phó bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh, mọi người cùng ngồi lại với nhau bàn qua một chút về vấn đề này.
Giang Thuận Chương mấy ngày hôm nay mở cửa hàng bán hoa, cũng không phải là mở không công, mà quen biết được không ít người làm quan.
Món quà này tặng càng ngày càng nặng!
Diệp Trạch Đào biết lần này bản thân đã nợ ân tình Giang gia.
Sau khi hẹn được thời