- Trạch Đào àh, ta muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu muốn làm một quan chức như thế nào?
Vừa mới có một tí cảm động, bây giờ Điền Lâm Hỉ đột nhiên hỏi một câu mà ngay cả bản thân Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất khó trả lời, trong phút chốc khiến cho hắn ngẩn cả người.
Một lát sau mới lên tiếng:
- Đương nhiên là quan liêm khiết rồi!
Nói ra đáp án này, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy khó mà cười nổi, lão Điền này đem lý luận trắng đen không rõ ràng ra, đáp án này của mình căn bản không phải là một đáp án chuẩn xác, vẫn thật là khó nói cho rõ ràng rằng trong chốn quan trường từ đầu đến cuối người như thế nào mới gọi là quan liêm khiết.
Trên mặt lão Điền lộ ra thái độ kỳ dị, lắc đầu nói:
- Trạch Đào àh, đáp án này của con không toàn vẹn rồi, không phải một quan nhân cần phải có tấm lòng hay sao!
Diệp Trạch Đào đã không có cách nào nói lại nữa rồi, kỳ thực là không quá chú trọng đến vấn đề này, từ cổ đến kim, bất cứ một quan chức nào cũng sẽ nói anh ta không phải là một vị quan lại thối nát, mỗi một con người đều có dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, đều phô trương thân thế mình là quan liêm khiết, sự việc như thế này chỉ có thể là do nhân dân phê bình là chính xác nhất.
Càng có quá nhiều người sau khi tiêu diệt nói tốt nói xấu gì cũng đều có, việc này căn bản là không có cách nào nói rõ trắng đen được.
Nghe xong mớ ý luận của lão Điền, Diệp Trạch Đào có chút nghi hoặc, quần chúng nhân dân cũng vậy, cũng không đồng tình thống nhất, có lẽ có một số người sẽ nói làm như vậy là tốt, một số người khác ngược lại sẽ cho rằng làm như vậy là chưa được.
Ngẫm nghĩ một chút về những lãnh đạo trong nước, bọn họ chẳng phải cũng phỉ báng này nọ hay sao. Bất luận là làm việc gì, cũng sẽ có người xì xầm sau lưng.
- Sư phụ àh, lý luận của người quá phức tạp, con thấy người tốt cũng không phải là người tốt hoàn toàn trên ý nghĩa.
Ở trước mặt lão Điền, Diệp Trạch Đào thẳng thắn bộc lộ tâm tình, đem suy nghĩ của mình nói ra hết.
Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói:
- Xem ra con đã hiểu tất cả vấn đề rồi!
Nhấp một ngụm trà, Điền Lâm Hỉ nhìn vào mắt Diệp Trạch Đào tỏ ra quan tâm nói:
- Trạch Đào àh, hiện nay cậu không còn học ở trường nữa, đã bước chân vào chốn quan trường rồi thì cậu phải hiểu về nó, nếu ngay cả chốn quan trường cũng không hiểu được thì con không xứng đáng là một quan chức!
Nói đến đây, Điền Lâm Hỉ rít một hơi thuốc sau đó chậm rãi nói tiếp:
- Rất nhiều người tuy đã vào chốn quan trường cả một đời người rồi, nhưng bọn họ khi về hưu cũng không hiểu được quan trường là cái gì, chính do không hiểu được, nên khi đụng một hai chuyện là đầu rơi máu chảy ngay, đến lúc già rồi vẫn còn to mồm nói rằng vận số của mình không tốt, còn lớn tiếng nói rằng bản thân mình có tài nhưng không gặp thời, rất là buồn cười!
Tình huống này Diệp Trạch Đào cũng đã từng nhìn thấy không ít, nghe thất Điền Lâm Hỉ nói lại chuyện này, Diệp Trạch Đào mới nói:
- Sư phụ nói rất có lý, trong huyện của chúng ta cũng có không ít người, mấy chục tuổi rồi vẫn còn làm nhân viên, cán sự..trong số những người đó không phải là hoàn toàn không có năng lực, không ít người có năng lực rất mạnh, thực ra chỉ cần cho họ một chút cơ hội, chắc chắn họ sẽ có thừa khả năng làm tốt mọi công việc.
Điền Lâm Hỉ lại cười một lần nữa nói:
- Ai cũng sẽ không dùng bọn họ!
Diệp Trạch Đào hướng ánh nhìn về phía Điền Lâm Hỉ, những lời này khiến hắn có chút hoài nghi:
- Sao lại không dùng bọn họ chứ? Nếu là con, con sẽ dùng họ.
- Cho nên, cậu vẫn không phải là quan nhân mẫu mực, vẫn chưa hiểu một cách chân chính về chốn quan trường, Trung Quốc hiện nay cũng không thiếu người, cũng không thiếu người có năng lực, chỉ thiếu người có lòng trung thành!
Diệp Trạch Đào gật đầu thầm thừa nhận, Trung Quốc hiện nay thật sự là nhân tài quá nhiều, những lời Điền sư phụ nói rất có đạo lý.
Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Một người tự nhận là có tài nhưng không gặp thời thì sẽ không ai dùng anh ta. Những người đó trong lòng chỉ có bản thân mình, tất cả đều xem bản thân mình là trung tâm, anh ta sẽ thường xuyên cho rằng năng lực của bản thân so với bất cứ người nào cũng đều mạnh. Cậu nghĩ xem, trong bầu không khí chốn quan trường như vậy ở Trung Quốc, dùng họ liệu có thể được không? Quả thực là trong số đó có một vài người rất trung thành, nhưng, thời gian để cảm hóa lại quá lâu.
Đây hoàn toàn chính là những điều mà Diệp Trạch Đào trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Nghe Điền Lâm Hỉ nói xong, Diệp Trạch Đào tuy rằng đối với những lời nói này của ông ta cũng có đôi chút cách nhìn. Nhưng khi suy nghĩ kỹ một chút, hắn vẫn cảm thấy những lời này rất có đạo lý. Chính như những gì Điền Lâm Hỉ nói, người như thế rất khó phục tùng. Đương nhiên, cũng có những người sẽ không giống như Điền Lâm Hỉ nói, nhưng là một quan nhân, ở trong cơ chế nội bộ, anh ta càng hy vọng sẽ tin dùng những người nghe lời như vậy, căn bản chính là không muốn nhọc lòng đi thay đổi ai hết. Đồng thời, trong trường hợp lại có một số đông người có thể dùng được, người như vậy nhiều nhất sẽ bố trí một vài việc thật để bọn họ đi làm, như vậy cũng sẽ không biến họ thành người tâm phúc của mình.
Điền Lâm Hỉ nhìn vẻ mặt trầm tư của Diệp Trạch Đào nói:
- Đương nhiên rồi, ta nói cũng chỉ là một loại tình huống thôi, không phải nói tất cả những người có tài nhưng không gặp thời, đều không thể dùng được, nhưng có một điều cậu phải hiểu rằng, quan trường là dùng trí chứ không phải dùng vũ lực, bất kể lúc nào, con cũng phải dùng đến cái đầu của con. Mọi người vẫn hiểu một đạo lý rằng, có nhiều người vì quyền mà gặp gỡ, quyền mất thì người đi.
Đến lúc này Diệp Trạch Đào mới chịu thừa nhận, gật gù nói:
- Điều này hoàn toàn là thật, không có chút nào tính toán, nếu không có con mắt quan sát nhiều con đường, thật chẳng biết sẽ có mũi tên ám hại từ đâu bay đến đâm sau lưng, có nhiều người đã nằm xuống rồi còn bị trúng đạn! Có nhiều người chỉ khi nhìn thấy quyền thế mới thì đầu tư vào.
Điền Lâm Hỉ cười lớn nói:
- Nói hay lắm, đã biết dùng trí rồi, ai còn phân biệt cái gì là mưu mô, cái gì là tài trí, chỉ cần bảo vệ lấy bản thân mình, lật đổ đối thủ là được rồi.
Lại một lần nữa cười nói:
- Trong mốt số sách mưu trí cũng được phân thành âm mưu và tài trí, mưu thì là mưu rồi, phân rõ ràng như thế để làm gì, mục đích dùng tài trí chỉ có một, đó là lật đổ kẻ đối đầu.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đối với bản thân mình cũng đang sử dụng âm mưu cảm thấy có chút bất an. Bây giờ thì ngược lại