Ngày hôm sau Điền Lâm Hỉ rời khỏi thôn Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào nhìn theo chiếc xe chạy xa dần, tinh thần trở nên rất mệt mỏi. Nói chuyện cả đêm hôm qua, sau khi trở về thì bản thân cũng không ngủ được, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới những lời Điền Lâm Hỉ đã nói.
Lý lẽ của Điền Lâm Hỉ rất là cực đoan, nhưng cũng rất thẳng thắn. Lý luận bằng mọi cách để tiến thân của ông đã đánh một đòn tâm lý rất mạnh vào Diệp Trạch Đào. Lý luận này đã xung đột rất gay gắt với quan điểm làm việc từ xưa đến nay của hắn.
Nếu dựa theo những gì Điền Lâm Hỉ nói thì không được để đối thủ nắm bắt trúng nhược điểm của mình. Chỉ cần không tổn hại đến bản thân, bất cứ thủ đoạn như thế nào cũng đều có thể sử dụng. Sau khi đánh bại đối thủ, còn phải khiến cho đối thủ không còn sức mà trở mình nữa mới thôi, điều này quả thật quá tàn nhẫn!
Vừa nhớ lại tất cả những lời Điền Lâm Hỉ nói, Diệp Trạch Đào không tài nào chợp mắt được, thật là quá tàn nhẫn!
Nhưng mà, Diệp Trạch Đào lại không thể không thừa nhận rằng lý lẽ của Điền Lâm Hỉ rất là hợp lý. Trong chốn quan trường hoàn toàn là một nơi đầy rẫy nguy hiểm, mọi người chỉ tin tưởng vào quyền lực, không tin vào nước mắt!
Nếu như là người khác nói với hắn những lý lẽ này, thì Diệp Trạch Đào sẽ không xem trọng, nhưng, đó là những lý luận mà chính Điền Lâm Hỉ nói. Ông ấy rõ ràng cũng là người có địa vị cao quý, những người như vậy làm sao có thể nói năng sằng bậy được. Những lời nói của ông ấy từng câu từng chữ đều là những kinh nghiệm quý báu có được từ sự trải nghiệm thực tế!
Vừa mới chợp mắt được một lúc, Điền Lâm Hỉ lại gọi điện thoại, nói là phải lập tức trở về tỉnh thành.
Trò chuyện quá nửa đêm mà tinh thần của Điền Lâm Hỉ vẫn rất tỉnh táo, Diệp Trạch Đào chỉ còn biết lắc đầu, xem ra bản thân mình không thể nào sánh bằng sư phụ được!
Sáng sớm hôm nay, khi Điền Lâm Hỉ nhìn thấy Diệp Trạch Đào, nhìn lướt qua khuôn mặt của Diệp Trạch Đào sau đó khẽ gật đầu nói:
- Nếu như đã có một chút thông suốt, thì phải rút ra được kết quả ngay. Tôi nói lại một lần nữa, chỉ khi cậu thật sự hiểu rõ chốn quan trường, cậu mới có thể tiến một bước dài được! Còn nếu như cậu không đánh bại được người ta, thì người ta buộc phải loại bỏ cậu!
- Sao thầy không ở chơi thêm mấy ngày nữa ạ?
Diệp Trạch Đào thật sự muốn tâm sự với Điền Lâm Hỉ thêm một vài ngày nữa.
Điền Lâm Hỉ cười cười nói:
- Nơi nào có người thì sẽ tồn tại nhiều vấn đề, nơi nào có người thì sẽ có sự tranh dành về lợi ích. Nằm giữa chốn bom rơi đạn lạc là chuyện bình thường, nằm xuống yên vị rồi mà còn bị kéo dậy đi dập tắt lửa cũng là chuyện xảy ra thường ngày. Đây được gọi là người trong giang hồ. Càng dấn thân vào chốn giang hồ thì những việc cậu phải gánh vác sẽ ngày càng nhiều!
Không nói ra tại sao lại vội vã ra về, sau khi Điền Lâm Hỉ ngồi vào trong xe, chiếc xe đã mất hút trong đám bụi mờ.
Tỉnh thành chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì hay sao, hay là Điền Lâm Hỉ bị kéo đi dập lửa rồi?
Diệp Trạch Đào căn cứ vào những gì Điền Lâm Hỉ nói thì vẫn nghe ra một vài mấu chốt vấn đề.
Xem ra biểu hiện của sư phụ không đơn giản như vậy, sức ảnh hưởng cũng không phải là nhỏ!
Buổi nói chuyện của Điền Lâm Hỉ đối với tư tưởng của Diệp Trạch Đào có có tác động rất mạnh. Lần đầu tiên hắn suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề của bản thân: Ông Điền tại sao lại đi nhỉ?”
Vừa mới bước vào trụ sở chính của xã, liền nhìn thấy Ôn Phương đang tiến lại gần.
Nhìn thấy Ôn Phương, với vẻ mặt nghi ngờ, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Trong tỉnh thành lại xảy ra chuyện nên ông ấy vội vã trở về!
Nhìn thoáng qua sắc mặt của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương kinh ngạc nói:
- Trạch Đào, sắc mặt của anh không được tốt lắm, có chuyện gì àh?
- Tối hôm qua mãi lo nói chuyện với ông Điền, sáng sớm lại dậy đưa ông ấy đi!
Diệp Trạch Đào cười khổ sở nói.
- Như vậy đi, hôm nay công việc cũng không có gì nhiều, hay là cậu về ngủ một giấc đi, có việc thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Ôn Phương rất là quan tâm nói.
Quả thật cảm thấy trong đầu như một mớ bòng bong, Diệp Trạch Đào nghĩ chính xác là công việc cũng không có gì quan trọng lắm, mới nói:
- Vậy cũng được, tôi về nhà ngủ một giấc đây.
Nhìn bóng dáng Diệp Trạch Đào bước đi, trong lòng Ôn Phương chỉ muốn nhanh chóng đi đến thị trấn xem thử. Nghe bạn bè gọi điện thoại đến nói, thị trấn hiện nay không khí rất căng thẳng. Nghe đâu Thôi Vĩnh Chí đã bị sụp đổ rồi, nếu đúng thật đã xảy ra chuyện như vậy, thì không biết là có ảnh hưởng đến xã hay không!
Ngao ngán thở dài, tất cả những sự việc này đối với Ôn Phương càng ngày càng thấy không có cách nào hiểu được.
Diệp Trạch Đào ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới mở mắt nổi, cũng không vội vàng bò dậy mà nằm ngay trên giường suy nghĩ đến mọi chuyện.
Những lời nói đó của Điền Lâm Hỉ lại một lần nữa lại xuất hiện trong đầu, Diệp Trạch Đào phát hiện bản thân mình trước giờ nhận thức rất nhiều nhưng đều có vẻ không chín chắn lắm. Lần này Điền Lâm Hỉ thật sự được xem như là đã dạy cho bản thân mình một bài học.
Trong lời lẽ của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào có một nhận thức, đó chính là Điền Lâm Hỉ không hy vong bản thân mình có biểu hiện quá chính trực, cũng không hy vọng bản thân mình quá xuất chúng, tất cả đều phải khôn khéo, phải thay đổi những mưu kế thành trò chơi.
Những việc này trước kia Diệp Trạch Đào đã được dạy trong trường học hoàn toàn là hành động sai lầm.
Diệp Trạch Đào cũng luôn hy vọng bản thân mình làm việc một cách đường đường chính chính, đánh bại đối thủ một cách quang minh chính đại. Nhưng hiện nay xem ra nếu bản thân mình làm như vậy, rất nhiều khả năng sẽ nhận được một kết cục bi thảm.
Đối với con người này của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào rất tín nhiệm. Ông Điền từ trước đến nay đều luôn quan tâm và giúp đỡ hắn, cũng không có ý hại người, ít nhất cũng sẽ không hại Diệp Trạch Đào. Ông Điền lại lăn lộn trong chốn quan chức cao cấp ở Trung Quốc đã nhiều năm như vậy, kinh nghiệm của ông ta chắc chắn hắn không thể so sánh được, những kinh nghiệm mà ông ta nói ra hoàn toàn là tài sản quý báu!
- Con đường mình chọn là sai hay sao?
Diệp Trạch Đào đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình rất muốn tìm một người nào đó để nói rõ ý định của mình.
Muốn nói rõ ý tất cả suy nghĩ của mình cho người thân một lần nữa, kết quả lại làm cho Diệp Trạch Đào cười mà như mếu, dường như chỉ có một người phù hợp với điều kiện như vậy, đó chính là Trịnh Tiểu Nhu!
Bản thân Diệp Trạch Đào