Xe chạy vào đến thành ủy mọi người cùng nhau xuống xe. Ngũ Thúy Miêu lúc này mới có cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút. Nhìn thấy có nhà vệ sinh liền đi qua đó.
Nhìn bóng dáng cô ta rời đi, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, người phụ nữ này không đáng tin lắm!
Tới Thành ủy mới biết trong đó cũng đang mở cuộc họp, bảo mọi người ở lại trước, sáng ngày mai cùng nhau nói chuyện tập thể.
Nói như vậy những người đến đây lập tức giải tán. Mọi người đều có một chút quan hệ ở trong thành phố, đều muốn nhân cơ hội này đến lôi kéo thêm quan hệ.
Bàng Huy nói chuyện với Diệp Trạch Đào một chút rồi cũng không biết là đi nơi nào rồi.
Trần Tỏa Nguyên nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Trạch Đào, cậu sắp xếp sao đây?
Diệp Trạch Đào nói:
- Các anh cứ làm việc của mình đi, khỏi lo cho tôi.
- Được rồi, tôi cũng đi dạo đây.
Trần Tỏa Nguyên cũng đã rời khỏi khách sạn.
Biết được suy nghĩ của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng không hề để ý họ sẽ đi đâu chắp nối quan hệ. Dù sao mỗi người đều có phe phái riêng của mình.
Diệp Trạch Đào tin là cuộc nói chuyện hôm nay sau khi ba người họ rời đi, rất nhanh sẽ được truyền tới thành phố, đây chính là kết quả mà hắn trông đợi.
Mới tắm xong nằm trên giường xem tivi, Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc ra mở cửa liền nhìn thấy một người trung niên mặt có vẻ tươi cười đứng ở đó.
- Chủ tịch xã Diệp, tôi là Mạc Lâm Bưu.
Người đến thăm đó tự giới thiệu về mình.
Tuy không biết đối phương là ai, nhưng Diệp Trạch Đào lại biết cái tên này, thì ra là sự ghé thăm của Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy.
Diệp Trạch Đào kinh ngạc nói:
- À! Ra là Phó chủ nhiệm Mạc!
Mạc Lâm Bưu vẫn luôn quan sát Diệp Trạch Đào, vẻ mặt càng tỏ vẻ vui mừng hơn.
- Chủ nhiệm Mạc mời vào trong ngồi.
Diệp Trạch Đào không biết là một chủ nhiệm của văn phòng thành ủy vì sao lại tìm đến nơi này của mình, đành phải nhiệt tình mời đối phương vào bên trong ngồi.
Mạc Lâm Bưu vừa đi vừa nói:
- Sao chủ tịch xã Diệp không đi ra ngoài dạo?
- Ở thành phố tôi không có người quen, chỉ muốn ở lại xem tivi.
Diệp Trạch Đào vội pha trà.
Mạc Lâm Bưu ngồi xuống nói:
- Tôi và Cao Chấn Sơn là bạn học cũ, hắn thường hay nhắc tới cậu. Tôi nghe nói cậu tới thành phố liền đến thăm.
- À, ra là bạn học của bí thư Cao, tôi đã rất lâu rồi không được gặp ông ấy!
Diệp Trạch Đào cuối cùng hiểu ra một chút, nghĩ một hồi lâu ai ngờ tên này là bạn học của Cao Chấn Sơn.
Cho dù là bạn học của Cao Chấn Sơn, với một Phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy chỉ đứng sau chủ nhiệm như ông ta thì việc đích thân tới đây quả là một việc không hề bình thường.
Trong đầu Diệp Trạch Đào có rất nhiều suy nghĩ, đang đoán già đoán non về sự có mặt của Mạc Lâm Bưu.
- Chấn Sơn bây giờ đang đảm nhiệm chức Phó cục trưởng chăn nuôi trong thành phố, thế nào hay chúng ta hẹn nhau cùng gặp mặt?
Mặc kệ trong lòng của Cao Chấn Sơn có suy nghĩ như thế nào, dù sao hắn ta cũng là lãnh đạo của mình. Bản thân mình đã biết được tình hình của hắn thì phải đi xem sao mới được, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi không hề biết là bí thư Cao đã về tới thành phố, phải đi thăm ông ta mới được.
Mạc Lâm Bưu vui mừng nói:
- Cứ vậy đi, tôi lập tức liên lạc với Chấn Sơn.
Nói xong Mạc Lâm Bưu cầm điện thoại lên và gọi.
Nhìn Mạc Lâm Bưu ở chỗ đó gọi điện thoại, Diệp Trạch Đào hiểu ra một chút vấn đề, xem ra tên Mạc Lâm Bưu này là có ý gì với mình.
Vốn dĩ đối với việc bản thân ở trong thành phố mà không hề có nguồn tin tức nào vẫn làm hắn đau đầu. Bây giờ biết được Cao Chấn Sơn ở trong thành phố lại biết được lúc Mạc Lâm Bưu có ý gì đó với hắn thì tâm tư của Diệp Trach Đào lại có chút sức sống, đây chính là một nguồn tin tức.
Rất nhanh đã gọi điện thoại xong, Mạc Lâm Bưu liền nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chấn Sơn nghe nói cậu đến cậu ta rất vui, nói là muốn mời cậu ăn cơm. Cậu xem, sao chúng ta lại không đi qua đó chứ?
Dù sao cũng không có việc gì, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Được thôi, dù sao cũng lâu không gặp bí thư Cao rồi.
Hai người liền cùng nhau đi khỏi khách sạn.
Tên Mạc Lâm Bưu này quả rất biết nói chuyện, dọc theo đường không ngừng giới thiệu với Diệp Trạch Đào về một số tình hình của thành phố.
Diệp Trạch Đào có cảm giác giống như tên Mạc Lâm Bưu này đã có chuẩn bị từ trước, xe thì đã đợi ở ngoài sẵn, tự mình hắn lái xe chạy về phía ngoài của khách sạn thành ủy.
Lúc nhìn thấy Cao Chấn Sơn, Diệp Trạch Đào liền kinh ngạc. Phong thái hào nhoáng trước đây của Cao Chấn Sơn giờ trở nên rất già dặn.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, mắt của Cao Chấn Sơn lộ vẻ rất là do dự. Cuối cùng cũng giơ tay ra nắm tay với Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu đến thành phố vậy mà không tới chỗ tôi.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi cũng vừa biết tin anh đang ở thành phố từ chỗ chủ nhiệm Mạc, liền qua đây.
Mục đích của Mạc Lâm Bưu là muốn thông qua Cao Chấn Sơn và Diệp Trạch Đào để thiết lập mối quan hệ, thấy Cao Chấn Sơn đã hiểu rõ liền nói:
- Đi nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong lúc này ba người họ đều đang có suy nghĩ trong lòng.
Có nhiều tâm sự nhất vẫn là Cao Chấn Sơn, hắn ta biết việc của vợ hắn rất có thể chính là kết quả của việc Diệp Trạch Đào và Lâm Dân Thư thầm đấu nhau mà gây ra. Cũng có thể là bị Diệp Trạch Đào bày mưu tính kế sẵn. Nghĩ tới những gì mình đã trải qua, đầu tiên là bị điều đến huyện khác, ở huyện đó thì bị xa lánh, sau này phải dựa vào quan hệ với Mạc Lâm Bưu mua chuộc hắn ta mới có thể đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cục chăn nuôi xem như là để dưỡng lão. Sau lần bị chịu đả kích, trong lúc không có việc gì Cao Chấn Sơn đã nghĩ kỹ tới việc của trước đây, lại thêm vào sự khuyên giải của Mạc Lâm Bưu, hắn ta cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều.
Dù sao cũng là Cục trưởng cục chăn nuôi thành phố, gần đây Cao Chấn Sơn lại cưới thêm một cô gái trẻ đẹp của cục chăn nuôi. Tuy cũng biết cô gái đó coi trọng quyền lực của mình hơn nhưng cũng buông xuôi rất nhiều.
So sánh người phụ nữ bây giờ với người vợ trước, có lúc Cao Chấn Sơn cũng đã nghĩ là nếu như không xảy ra việc đó thì người phụ nữ đẹp này cũng khó có thể trở