Sáng sớm hôm sau, lúc mọi người đi đến phòng hội nghị của Thành ủy, trên mặt của mỗi người đều lộ vẻ hưng phấn. Cũng có mấy người hình như tối hôm qua không hề ngủ đôi mắt có vẻ thâm quầng.
Lúc Diệp Trạch Đào đi vào, liếc mắt nhìn qua liền thấy tên Tôn Cương đang ngồi ở đó.
Tôn Cương cũng đã đến!
Diệp Trạch Đào nhìn vào Tôn Cương, tên này quả thật mặc một bộ đồ hết sức xa hoa, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, đúng là có chút dáng vẻ của lãnh đạo Huyện ủy.
Tôn Cương đúng lúc đó cũng nhìn thấy Diệp Trach Đào đang bước vào.
Ánh mắt của hai người bỗng đối chọi nhau.
Nhìn nhau một chút, mặt của Tôn Cương liền có vẻ hãnh diện.
Đứng dậy, Tôn Cương liền cười với những thành viên của bộ máy chính quyền huyện Thảo Hải đang đợi ở đó, lớn tiếng nói:
- Tôi xin tự giới thiệu tôi là Tôn Cương.
Những người ở đây lúc này đều nhìn Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng là người có tiếng trong toàn thành phố. Tôn Cương làm như vậy rõ ràng là muốn mọi người chú ý tới hắn.
Nói tới đây, Tôn Cương lấy một gói thuốc có vỏ màu trắng từ trong túi liền chuyển qua, nói:
- Mời mọi người hút thuốc.
Tuy rằng tất cả mọi người không nói gì, nhưng đều nhìn chăm chăm vào hộp thuốc đó của Tôn Cương.
Rất nhiều người đều đã từng trải, nhìn thấy thuốc của Tôn Cương, trong lòng liền bắt đầu suy nghĩ. Đây dường như chính là loại thuốc Đặc Công (một loại thuốc đặc biệt ở trong quân đội và ban lãnh đạo cấp cao tq) mà người ta hay nhắc đến. Chắc hẳn là loại thuốc mà lãnh đạo trung ương mới có thể hút. Tên Tôn Cương này rốt cuộc là người có lại lịch như thế nào đây?
Những người nhận điếu thuốc đó, đều nhìn vào điếu thuốc đó. Khi nhìn thấy trên đó quả nhiên có đánh số họ đều kinh ngạc. Quả nhiên là đúng, nghe nói những điếu thuốc như thế này mỗi điếu đều có đánh số. Điếu nào mà có vấn đề đều có thể dựa vào đó để tìm ra người phụ trách chế tạo, rất là chặt chẽ!
Địa vị của tên Tôn Cương này không nhỏ đâu!
Nhìn thấy không khí có chút tĩnh lặng, trong lòng của Tôn Cương chợt sửng sốt. Hắn ta vốn dĩ mượn việc thuốc lá này để tiến hành một lần khảo sát. Nhưng chẳng có ai trưng cầu ý kiến cũng không có ai thăm dò. Việc này có vẻ không được bình thường xem ra có chút khó làm việc với những người của Thảo Hải.
Mỗi điếu thuốc được phát ra, lúc phát tới chỗ của Diệp Trạch Đào, Tôn Cương liền nhìn hắn nói:
- Trạch Đào, chúng ta phải cùng nhau làm việc rồi!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Nghe nói anh không thực hiện ý tưởng của mình, có chút tiếc nuối đó!
Ánh mắt của Tôn Cang lóe lên vẻ u ám lạnh lẽo, rất nhanh liền biến mất.
Việc này làm Tôn Cương buồn bực, vốn là muốn tới làm Bí thư, không ngờ bây giờ lại thành Chủ tịch huyện. Việc này đã nói rất rõ tỉnh Ninh Hải vốn không hoan nghênh sự có mặt của hắn ta.
Cười ha hả, Tôn Cương nói:
- Trạch Đào cậu quan tâm tới tôi thật!
Cuộc nói chuyện của hai người lập tức làm mọi người chú ý.
Hai người không phải cùng một tuyến đường.
Đây là việc mà mọi người đều có thể nhận ra.
Tên Tôn Cương này rốt cuộc là người có lại lịch như thế nào đây, đưa ra loại thuốc có hương thơm đặc biệt đó, mới nói chuyện đã cùng Diệp Trạch Đào có chút xích mích lên! Đặc biệt là Diệp Trạch Đào có vẻ không hề sợ Tôn Cương một chút nào.
Dường như sợ bị ảnh hưởng từ việc hai người họ đấu đá nhau nên những người đứng bên cạnh đều cố tình bước lùi lại.
- Thưa các vị, hôm nay Bí thư Hứa và Bộ trưởng Phương đến, cùng mọi người trò chuyện tập thể, mong mọi người hoan nghênh.
Cùng với lời phát biểu của cán bộ Ban tổ chức thành ủy không khí căng thẳng giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương cũng từ từ nguội bớt.
Lúc này liền nhìn thấy Bí thư thành ủy Hứa và Trưởng ban tổ chức cán bộ Phương Thuận Chương người đi trước người đi sau bước vào.
Nhìn lướt qua mọi người, Hứa Phu Kiệt hướng tới ngồi chỗ có cái bàn hình tròn nơi mà gần bên trong nhất đã được bố trí lại.
- Mọi người đều ngồi xuống nào.
Hứa Phu Kiệt mỉm cười khoát tay lại.
Nhìn thấy tên Phương Thuận Chương kia cũng ngồi xuống, mọi người mới lần lượt ngồi.
Nhìn các thành viên mới trong bộ máy chính quyền sắp tới huyện Thảo Hải ngồi đó, Hứa Phu Kiệt cũng có chút buồn bực. Tình hình của những người này quá phức tạp, cũng không biết được tiếp theo là tình hình huyện Thảo Hải sẽ ra sao đây.
Mắt liền nhìn lướt qua những người hẳn sẽ là người của mình, lúc lại nhìn vào tên Tôn Cương kia, mí mắt của Hứa Phu Kiệt nhảy cả lên.
Chuyện của Tôn Cương Hứa Phu Kiệt đã tìm hiểu qua, biết được hắn là con trai của bí thư thành ủy Kim Lăng - Tôn Tường Quân, nghĩ đến đây, Hứa Phu Kiệt cảm thấy áp lực. Tên Tôn Tường Quân kia thế lực bây giờ rất lớn, nghe nói có còn có thể sẽ tiến xa hơn. Con trai hắn ta đến trong khu vực của mình vốn không phải là chuyện hay ho gì.
Tới được tầng lớp này của Hứa Phu Kiệt, sớm đã được xếp sẵn trong đội. Hắn ta là người thuộc vào quan hệ với Dương Hiên. Càng có thể nhận ra được, Dương Hiên dường như vốn không có hy vọng người Tôn gia ở Ninh Hải sẽ có sự phát triển quá lớn. Đây chính là đang khảo sát năng lực của chính mình rồi. Vừa phải tỏ ra vẻ ủng hộ lại không thể thực sự ủng hộ!
Thật là đau đầu!
Không cần Hứa Phu Kiệt đau đầu, Phương Thuận Chương cũng không thể mà không đau đầu. Việc của huyện Thảo Hải đều đã nổi tiếng trong toàn tỉnh. Ai cũng biết việc sắp xếp bộ máy chính quyền như vậy của nơi này đều sẽ khó mà hoàn thành.
Vốn một số bổ nhiệm trước đều là do ban tổ chức bàn luận là được rồi, cũng không cần phải làm trang trọng như vậy. Lần này không thể không làm như vậy, có chút việc phải nói cho rõ ràng, những người đến từ khắp nơi này đừng đến lúc đó lại làm ra trò đấu đá gì nữa.
Mắt nhìn thoáng qua người Ngũ Thúy Miêu, lúc lại nhìn qua Diệp Trạch Đào vẻ mặt của Phương Thuận Chương liền có chút thay đổi. Lúc nghĩ tới việc tối hôm qua là hai vợ chồng Ngũ Thúy Miêu đến nhà của mình, Phương Thuận Chương cảm thấy huyện Thảo Hải lần này thực sự xảy ra chuyện.
Ngũ Thúy Miêu cũng được cho là người của mình rồi, lần này là do bản thân đưa Ngũ Thúy Miêu leo lên chức Trưởng ban tổ chức.
Trước tối qua, Phương Thuận Chương đều cho rằng thế lực của vùng Thảo Hải này coi như là hùng mạnh, cũng không thể ép tới sức mạnh từ bên ngoài.
Phương Thuận Chương làm trưởng ban tổ chức Thành ủy, mỗi việc của nhân viên nhậm chức hắn vẫn rất hiểu rõ. Lần này đều là người