Cuộc họp buổi sáng vừa kết thúc mọi người liền lẳng lặng tản ra bên ngoài, đủ mọi cảm giác trộn lẫn nhau không biết tình hình huyện Thảo Hải sau này sẽ còn biến đổi phức tạp đến đâu.
Mọi người đều trở về phòng mình, đến chiều Ban tổ chức cán bộ thành ủy do đồng chí Phương Thuận Chương dẫn đầu đi đến huyện Thảo tiến hành thủ tục nhận chức.
Trần Tỏa Nguyên vội vàng gọi điện thông báo cho ủy viên Huyện mở cuộc họp khẩn, bố trí hội trường, vừa tan họp lại vội vã quay về huyện Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào về tới phòng cũng ngồi đó nghĩ về cuộc họp ngày hôm nay.
Ngoại trừ Tôn Cương thì mấy người mới khác Diệp Trạch Đào đều không nắm rõ tình hình.
Cao Vệ gõ cửa đi vào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào một mình ngồi ở đó liền cười :
- Nghĩ gì thế chú em?
Cười cười Diệp Trạch Đào đáp :
- Xem ra hiệu quả hoạt động của anh cũng rõ rệt đấy chứ!
Cao Vệ trước mặt Diệp Trạch Đào cũng không hề giấu diếm suy nghĩ của mình, liền lắc đầu thở dài :
- Anh cũng không nghĩ là lại cạnh tranh gay gắt đến thế, vẫn chưa đạt được đến mức như mong muốn!
Nhìn về phía Cao Vệ Diệp Trạch Đào biết lần này về tỉnh hoạt động là vì Cao Vệ muốn tranh thủ mấy vị trí đầu, nhưng cuối cùng chỉ đứng được ở vị trí thứ tư, cho nên anh ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hai người ngồi xuống xong Diệp Trạch Đào liền pha cho Cao Vệ tách trà, Cao Vệ cũng rút thuốc ra mời Diệp Trạch Đào.
- Trạch Đào, tình hình huyện Thảo Hải có chút phức tạp đấy!
Diệp Trạch Đào nghĩ chắc hẳn Cao Vệ biết không ít nội tình, liền nói :
- Ngoài Tôn Cương ra những người khác em đều mù tịt, vừa hay, anh nói cho em nghe chút tình hình của bọn họ đi.
Cao Vệ liền cười nói :
- Anh lại ngược với cậu, có mỗi Tôn Cương là anh không biết rõ lắm, chúng ta trao đổi một chút vậy.
- Tôn Cương là còn trai của Tôn Tường Quân, cái này chắc anh biết chứ?
-Cái này anh biết, nhưng cứ có cảm giác như gã không cùng phe với chú, ha ha.
Sớm muộn gì Cao Vệ cũng biết việc này, Diệp Trạch Đào muốn liên minh với Cao Vệ thì ít nhiều cũng phải nói thật, bèn nói :
- Chuyện này có chút rắc rối, nói chung là tên Tôn Cương thích Lưu Mộng Y, người nhà họ Lưu lại muốn gả Lưu Mộng Y cho Tôn Cương. Thấy quan hệ của em và Lưu Mộng Y hắn ta có hai mục đích, một là muốn đến trục lợi, hai là muốn gây phiền phức cho em. Anh hiểu chưa?
Cao Vệ mở to mắt nhìn Diệp Trạch Đào, rồi cười nói :
- Còn có cả chuyện này nữa cơ à, thế thì phải tranh giành mạnh lên mới được, không thể để bị lép vế!
Biết lời này của Cao Vệ có ý trêu ghẹo mình, Diệp Trạch Đào liền nói :
- Nói em nghe anh tìm hiểu được những gì đi.
Tuy hai người mới quen biết nhau, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ thân thiết đến mức chẳng phải giấu nhau điều gì.
- Có một số việc chưa chắc chú đã biết, thế lực ở tỉnh Ninh Hải vốn là một trường phái độc lập, tình hình bên trên thì anh cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn một điều là tỉnh Ninh Hải không phải là địa bàn của họ Tôn!
Khi nhắc đến việc này nét mặt Cao Vệ nghiêm túc hẳn lên, ra dáng một Phó chủ tịch huyện đích thực.
Diệp Trạch Đào sớm cũng đã phân tích như vậy, liền gật nhẹ đầu hút thuốc tiếp chứ không thêm gì.
- Nếu thế lực của họ Tôn không thể ảnh hưởng đến tỉnh Ninh Hải, vậy chú nghĩ xem người nhà họ Tôn đột nhiên chen chân vào Ninh Hải đòi trục lợi, thì các vị lãnh đạo tỉnh sẽ nghĩ như thế nào?
- Phải, Tôn Cương trước khi đến đây cũng có nói với em là gã đến huyện Thảo Hải nhận chức Bí thư huyện.
Trạch Đào nói.
Cao Vệ liền mỉm cười nói :
- Đây có lẽ đó là dự tính ban đầu của họ Tôn, kết quả là từ Bí thư biến thành Chủ tịch huyện, đừng tưởng đây chỉ là sự thay đổi nhỏ,bên trong nó còn ẩn chứa rất nhiều vấn đề. Việc này rõ ràng chứng minh rằng mấy vị lãnh đạo trong tỉnh không muốn Tôn Cương đến tỉnh Ninh Hải gây ra quá nhiều động tĩnh.
Diệp Trạch Đào nhìn Cao Vệ, theo lời Cao Vệ nói thì hắn hiểu rằng họ Cao và họ Tôn không có cùng chí hướng, mặc dù họ Cao còn kém xa họ Tôn nhưng do đã thành hệ thống nên họ Cao tuyệt đối không thể chung đường với họ Tôn được.
Phát hiện ra điều này Diệp Trạch Đào thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, Cao Vệ xem ra không trở thành đồng minh của hắn cũng không được.
Cao Vệ và Diệp Trạch Đào càng nói chuyện càng thấy hợp, hai người còn bàn đến cả một số chuyện khác của tỉnh.
- Cậu em à, nhìn vào bộ máy chính quyền huyện Thảo Hải lần này có thể thấy rõ cấp trên đã phải suy nghĩ rất nhiều, để anh nói cho chú nghe, Quách Xán thực chất là Tạ Dật tiến cử nhưng lại không phải là người của Tạ Dật mà là người của Dương Hiên.Tần Đại Hải mới là người của Tạ Dật.
Diệp Trạch Đào hiểu đây là một cuộc giao dịch giữa hai người.
Nghĩ tới việc Tạ Dật trước giờ vẫn luôn ủng hộ Hoàng Minh Vũ, mà chính Hoàng Minh Vũ sai Lý Binh đến gây rắc rối cho hắn mà Diệp Trạch Đào trở nên trầm tư, việc này có chút khó hiểu rồi, rốt cục Tạ Dật đang nghĩ gì?
Nhìn thấy vẻ trầm tư của Diệp Trạch Đào, Cao Vệ nói :
- Không giấu gì chú, anh từng bàn qua với cha anh về việc này.
Đến chuyện này Cao Vệ cũng nói ra khiến Diệp Trạch Đào càng có thiện cảm với anh ta hơn, con người này rất đáng để tin cậy.
Cao Vệ nói tiếp :
- Anh cũng biết chuyện Lý Binh đối đầu với chú, biết luôn Phó chủ tịch tỉnh Hoàng hận chú đến tận xương tủy. Nói thật cũng vì hiểu được những chuyện đó mà anh càng thấy khó hiểu tại sao Tạ Dật là từ bỏ chuyện tranh quyền ở huyện Thảo Hải.Sau này anh nói chuyện với cha, ông có nói một câu rằng trong chuyện này hoặc là do chú đã có thêm gì đó khác trước, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó khiến Tạ Dật không còn thành kiến với chú nữa.
Diệp Trạch Đào cũng không biết hắn nên thấy mình may mắn hay xui xẻo