Mấy ngày nay Tôn Tường Quân có rất nhiều cơn tức. Vốn dĩ việc Ninh Hải gặp phải một vụ lừa đảo không hề có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tôn. Nhưng tình hình quả thật có chút làm cho người ta không hiểu nổi. Thông qua điều tra của tỉnh ủy Ninh Hải, trong tay của tên Tôn Lâm giả không ngờ lại có con dấu thật, văn kiện thật.
Chuyện của con trai Tôn Tường Quân cũng đã biết được chút ít. Việc Tôn Lâm âm thầm gây một số chuyện đều tồn tại một số vấn đề. Ngộ nhỡ để người khác dựa vào việc này mà làm ầm lên thì con trai có thể sẽ không thoát khỏi tội. Bản thân lại đang trong thời kỳ phát triển, có khi việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, việc này đã trở nên hết sức quan trọng.
Tôn Tường Quân biết vấn đề này ngày càng nghiêm trọng rồi, ông ta liền lập tức kêu Tôn Lâm đến Kim Lăng. Hỏi một hồi mới biết được nguyên căn là do bản thân con trai mình không cẩn thận, lúc đến kinh thành thì cái túi đang cầm trên tay bị trộm mất. Lúc đó Tôn Lâm còn dùng một số thủ đoạn, lập tức nhờ vào quan hệ mà bắt được tên trộm, là một tên trộm nghiện thuốc phiện đã trộm đồ của hắn ta.
Theo sự giải thích của tên trộm đó, sau khi cậu ta trộm đồ đi thì liền chạy tới một khu nhỏ, là một xí nghiệp không có người quản lý. Cậu ta vào trong một nhà vệ sinh công cộng lấy tiền ra, trong đó có chứa một số con dấu và đồ vật linh tinh không xài được đều bị hắn vứt tại chỗ.
Lúc người của Tôn Lâm nhanh chóng tới nhà vệ sinh đó thì đã không còn phát hiện ra được thứ gì nữa cả.
Vốn dĩ Tôn Lâm cho rằng việc này đến đây là kết thúc rồi. Không ngờ rằng đóng đồ này lại đến tận Ninh Hải, còn bị người khác dùng làm công cụ để lừa gạt.
Tôn Tường Quân kinh ngạc nhìn Tôn Lâm, ông ta không hề nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Tôn Tường Quân hiểu rõ tình hình về đống văn kiện đó. Trong đó còn có một phần riêng là do bản thân tự phê ra còn cái khác đều là thông qua quan hệ. Là do Tôn Lâm dựa vào chiêu bài của mình mà tạo ra đóng đồ này, tuyệt đối không được truyền tin này ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Tôn Lâm, Tôn Tường Quân vẫn còn một mối lo lắng, chuyện này có thể vẫn chứa đựng nhiều nguy hiểm.
Thảo nào sau khi tỉnh Ninh Hải có được đống đồ này liền có thái độ rất cứng rắn với mình. Người ở thủ đô đó cũng thay đổi giống như đã nắm được gì đó vậy. Việc này tuy không thể làm được gì mình nhưng nếu thật sự lộ ra thì sẽ gây ra việc lớn. Đến lúc đó bản thân mà làm không tốt sẽ bị cản trở. May mà trong việc này, đối phương chỉ là hy vọng tiến hành một chút trao đổi có ích.
Nghĩ tới việc này phát sinh từ Ninh Hải, bản thân cũng khó mà có thể nhúng tay vào, Tôn Tường Quân chỉ còn biết gọi điện thoại cho Hoàng Minh Vũ và nhờ ông ta giúp tìm hiểu một chút tình hình. Hoàng Minh Vũ có thể nghe được sự nhờ vả này của Tôn Tường Quân đương nhiên là ông ta rất vui mừng, sau khi lập tức tiến hành thăm dò và làm rõ tình hình liền tiến hành báo cáo lại cho Tôn Tường Quân. Nghe xong lời báo cáo của Hoàng Minh Vũ, Tôn Tường Quân liền nhíu mày lại. Trong lòng thầm nghĩ sao lại dính tới tên Diệp Trạch Đào rồi!
Đã hiểu rõ toàn bộ sự tình, trong chuyện này có dính dáng tới tên Diệp Trạch Đào. Việc này làm cho Tôn Tường Quân cảm thấy bất an. Đừng nghĩ tên này chỉ là một nhân vật bình thường đằng sau hắn còn có một số thế lực mạnh mẽ. Nếu như để hắn lợi dụng thế lực này để gây sự thì thực sự sẽ có chút phiền toái.
Vô tình Tôn Tường Quân đã xem Diệp Trạch Đào là một nhân vật có thể uy hiếp đến nhà họ Tôn.
Không còn cách nào, đồ đạc đang ở trong tay tỉnh ủy Ninh Hải, Tôn Tường Quân chỉ có thể cố gắng nhắm mắt thừa nhận, vội vàng tiến hành đàm phán với những người phía sau Ninh Hải.
Mắt nhìn vào sự tình tiến triển phía trước, lúc tỉnh ủy của Ninh Hải cũng đang ủng hộ việc làm của con trai mình và đã có chút nhượng bộ rồi thì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Trên internet đột nhiên xuất một lượng lớn các ngôn luận bất lợi cho mình. Lúc bắt đầu chỉ là Ninh Hải, sau đó rất nhanh đã lan truyền khắp cả nước.
Tôn Tường Quân biết việc này nhất định là do một số người của Ninh Hải gây sự, sau đó một số đối thủ chính trị của mình lại dùng nó để hãm hại ông.
Ban đầu Tôn Tường Quân cũng bàn luận với một số người phía Ninh Hải. Kết quả là bọn họ cũng không biết sẽ xảy ra sự tình như vậy. Sau khi trải qua một số tìm hiểu mới có một suy đoán, có thể là do một số cán bộ của Ninh Hải vì muốn tự bảo vệ mình đã âm thầm gây ra vụ việc này.
Chẳng lẽ là do Diệp Trạch Đào gây ra?
Sau khi tiến hành tìm hiểu về tình hình của Diệp Trạch Đào, việc này hình như lại không phải do Diệp Trạch Đào bày trò. Trong khoảng thời gian này hắn vốn không rời khỏi trường Đảng. Nghe nói hắn học tập rất chăm chỉ, không phải hắn gây ra thì có thể là ai đây?
Tôn Tường Quân vốn dĩ không tin vào lời giải thích lạ kỳ đó của Ninh Hải.
Tuy là chứng cứ này có thể chứng minh Diệp Trạch Đào không hề gây sự gì cả nhưng Tôn Tường Quân vẫn có một cảm giác tên Diệp Trạch Đào này nhất định có liên quan đến chuyện này. Xoa nhẹ lên trán thái dương Tôn Tường Quân có chút buồn bực, bản thân đường đường là một Bí thư của thành ủy Kim Lăng, không ngờ cả một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé cũng không có cách nào giải quyết được.
Ôi! Có hai đứa con, Tôn Lâm thì làm thương mại nắm trong tay sản nghiệp của nhà họ Tôn. Sản nghiệp của nhà họ Tôn ngày càng khổng lồ, đích thực cũng phải có một người đứng ra quản lý. Nhưng tên nhóc Tôn Cương lại biểu hiện không tốt, việc này làm sao mình có thể yên tâm được chứ!
Tôn Tường Quân đã đem hy vọng của mình gửi gắm vào Tôn Cương, ông ta luôn cho rằng tuy Tôn Cương có hơi ăn chơi một chút. Nhưng bản chất rất tốt, quan trọng là nó chưa từng có quá trình rèn luyện kinh nghiệm cơ sở, chỉ cần tiến hành rèn luyện kinh nghiệm cơ sở cho nó thì rất nhanh sẽ có được biểu hiện tốt. Vốn cũng cho rằng có sự cọ xát với tên Diệp Trạch Đào thì con trai có thể thay đổi nhanh hơn, kinh nghiệm đấu tranh cấp cơ sở cũng sẽ ngày càng phong phú hơn. Nhưng xem ra cái lực ma sát này rất khó dùng đây!
Khiến Tôn Tường Quân có chút đau khổ chính là Diệp Trạch Đào không