Sau khi Diệp Trạch Đào xin phép giáo viên chủ nhiệm lớp liền lên xe của Vương Báo Quốc đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Hôm qua Vương Báo Quốc vội vã đánh xe lên tỉnh.Việc phải về tham dự cuộc họp thường vụ của Diệp Trạch Đào, trong huyện sớm đã thông báo cho anh ta phải lên đón Diệp Trạch Đào.
- Báo Quốc, chuyện yêu đương thế nào rồi?
Ngồi lên xe, thấy lái xe Vương Báo Quốc, Diệp Trạch Đào hỏi han rất quan tâm.
Diệp Trạch Đào rất hài lòng về người lái xe của mình, anh ta là người thật thà và rất trung thành với hắn, sau khi quan sát kỹ hắn còn phát hiện ra anh ta năng lực cũng khá, người như thế này cũng nên bồi dưỡng thêm.
Vương Báo Quốc nói:
- Bố mẹ cô ấy nói, em không có tương lai!
Thấy Vương Báo Quốc vừa lái xe vừa nói chuyện này rất nghiêm túc, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Tình hình huyện Thảo Hải bây giờ thật phức tạp, bố mẹ bạn gái khả năng là cũng nghe được chuyện mình và Tôn Cương đấu đá nhau, nên không thiện cảm với mình.
- Thế bạn gái cậu thái độ thế nào? Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Cô ấy cũng thích em, nhưng rất nghe lời bố mẹ. Mà thôi, không được thì thôi vậy!
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì nữa, trong lòng cũng đang tính toán giúp Vương Báo Quốc chuyện này, trầm tư một lúc, Diệp Trạch Đào liền điện thoại cho lão Điền.
- Thưa thầy, thầy có mối quan hệ nào không ạ, em có một người lái xe rất khá, em muốn cho cậu ấy đến trường Đại học công an học một lớp đào tạo bồi dưỡng nào đó lấy một tấm bằng.
Lão Điền vừa nghe xong đã hiểu Diệp Trạch Đào muốn chú trọng bồi dưỡng tay chân của mình liền nói:
- Trước tiên cậu hãy đưa cậu ta lên Cục công an, những việc tiếp theo tôi sẽ làm giúp cậu là được chứ gì?
Sự ảnh hưởng của lão Điền trong lĩnh vực quân sự là không thể coi thường, làm những việc như này với ông ta không hề khó.
Diệp Trạch Đào gọi điện thoại xong, nói với Vương Báo Quốc:
- Báo Quốc, tôi nghĩ thế này, cậu không thể lái xe cả đời được, như thế này nhé, tôi sẽ điều cậu lên Phòng công an huyện, sau đó cậu sẽ đi học thêm trên tỉnh, đến khi lấy được bằng rồi về sẽ dễ phát triển hơn, đừng để cho bạn gái cậu phải tủi thân.
Vẻ mặt trầm buồn của Vương Báo Quốc liền thay đổi luôn, cậu ta nói:
- Em cứ theo anh thôi, không đi chỗ khác đâu!
Diệp Trạch Đào bật cười nói:
- Ai nói là không cần cậu theo tôi nữa hả, năng lực của cậu rất khá, sẽ giúp tôi được rất nhiều đấy!
Vương Báo Quốc không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng càng thêm cảm kích Diệp Trạch Đào.
Chiếc xe đi thẳng đến Ủy ban nhân dân huyện.
Khi Diệp Trạch Đào xuống xe đã nhìn thấy Tôn Dân Phú sớm đã chạy ra đón.
Nắm chặt hai tay của Diệp Trạch Đào, Tôn Dân Phú xúc động nói:
- Chủ tịch Diệp à, cuối cùng thì anh cũng đã về!
Nhìn thấy bộ dạng của Tôn Dân Phú như vậy, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Ở huyện vẫn tốt chứ ạ?
- Chủ tịch Diệp, lúc khác tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ với anh.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, xem ra trong huyện có thay đổi gì rồi.
Bước vào huyện, trên đường đi Diệp Trạch Đào cũng có một vài cảm giác, một số lãnh đạo mặc dù thể hiện rất nhiệt tình nhưng bọn họ cũng có ý giữ khoảng cách với mình.
Thế lực của Tôn Cương rất mạnh, mình lại bị đẩy đi học, việc này đối với các vị lãnh đạo huyện Thảo Hải như một vụ đả kích lớn, từ chuyện này họ có thể nhìn thấy sự ủng hộ to lớn của các lãnh đạo trên tỉnh với Tôn Cương.
Đây cũng là một vấn đề về tầm nhìn, các lãnh đạo trong huyện cũng không thể tiếp xúc được với lãnh đạo cấp trên, họ chỉ có thể dựa vào suy đoán của chính họ để làm việc, những sự suy đoán như thế này thường rất khác xa với thực tế, vì vậy nó sẽ khiến cho một số người tinh nhanh trong tổ chức xảy ra sai sót.
Đây là việc không có cách nào khác, đội ngũ chiến đấu trong chốn quan trường cũng tồn tại vấn đề cơ hội, rất nhiều người không có nhiều cơ hội lắm.
Diệp Trạch Đào nhìn Tôn Dân Phú nói b:
- Phó chủ tịch huyện Cao đâu?
- Phó chủ tịch Cao lên thành phố rồi, đi từ hôm qua, hôm nay có lẽ cũng về nhưng chưa thấy về.
Diệp Trạch Đào bước vào văn phòng của hắn.
Văn phòng có Tôn Dân Phú phụ trách, quả thật vẫn được thu dọn rất sạch sẽ.
- Bác Tôn, mời bác ngồi xuống nói chuyện ạ.
Rút một điếu thuốc mời Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào cũng muốn tìm hiểu thêm nhiều tình hình nữa, hắn mời Tôn Dân Phú ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xuống Tôn Dân Phú vội nói ngay:
- Chủ tịch Diệp à, nếu anh mà không quay về nữa thì huyện Thảo Hải này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Có chuyện gì đấy ạ?
- Anh không biết đấy thôi, người trong huyện đang đồn rằng Tôn Cương được tỉnh ủng hộ, tiếp theo sẽ điều anh rời khỏi Thảo Hải, mọi giọng điệu đều có, tư tưởng của quần chúng cán bộ đang rất dao động!
Thấy dáng vẻ lo lắng của Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào thể hiện nét mặt tươi cười. Quan hệ lợi ích giữa hắn và Tôn Dân Phú rất chặt chẽ, sự yên ổn của hắn đối với ông ta là việc đại sự, cũng chính vì điều này mà ông ta rất trung thành với hắn.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, tình hình này thì hắn cũng nghe được từ nhiều phía rồi, xem ra trong chuyện này có người rắp tâm gây sự rồi, mục đích không nằm ngoài việc làm phân tán lực lượng của hắn, Tôn Cương cũng nhân cơ hội này mà lôi kéo thêm được mấy người.
- Chủ tịch Diệp đã về rồi!
Đang lúc nói chuyện thì thấy Uông Lăng Tùng hớt ha hớt hải bước vào, ông ta nghe thấy Diệp Trạch Đào về, việc làm đầu tiên là chạy vội đến, Uông Lăng Tùng hạ quyết tâm phải là người của hắn, việc đến báo danh như thế này cũng coi như là nhanh rồi, bây giờ huyện Thảo Hải bỗng dưng biến động vậy, trong lòng ông ta cũng không yên tâm lắm.
Người khác thì có đường lùi, Uông Lăng Tùng biết ông ta vốn dĩ đã không có đường lùi rồi buộc phải bám sát Diệp Trạch Đào thôi.
- Chú Uông đến đấy ạ, mời chú vào trong này.
Diệp Trạch Đào chủ động đứng lên bắt tay Uông Lăng Tùng chào hỏi.
Mọi người đều là người một nhà rồi, Uông Lăng Tùng nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, nghe nói ngày mai họp thường vụ, có người muốn động chạm đến tôi đấy!
Diệp Trạch Đào lại chưa được nghe thấy chuyện này, mắt hắn chợt sững lại nhìn Uông Lăng Tùng nói:
- Ai nói vậy chú?
Uông Lăng Tùng nói:
- Tôi nghe thấy tin này, nghe nói Chủ tịch huyện Tôn đã âm thầm lôi kéo một số người, ông ta muốn nhân cuộc họp thường vụ ngày mai sẽ làm văn bản thay đổi một số lãnh đạo phòng ban thành người của ông ta!
Uông Lăng Tùng cũng biết Tôn Dân Phú cũng là người của Diệp Trạch Đào nên ông ta nói năng cũng không dè chừng gì.
Diệp Trạch Đào trở nên nghiêm túc, đây là việc mà hắn không chú ý, không cẩn thận cuộc họp thường vụ ngày mai Tôn Cương sẽ giở trò đây, việc này không được sơ suất!
- Chú Uông, đừng nghĩ linh tinh, công việc của chú làm rất tốt, chỉ cần chú làm đúng thì sẽ không có việc gì đâu ạ, chú cứ yên tâm! Diệp Trạch Đào an ủi.
Uông Lăng Tùng nói:
- Chủ tịch Diệp à, cậu không biết đâu, bây giờ huyện Thảo Hải thay đổi một số rồi, một số người đánh giá tình hình không đúng nên đang dao động đấy!
Tâm trạng của Tôn Dân Phú và Uông Lăng Tùng giống nhau, đều biết họ không phải là người Tôn Cương ưa gì, ai mà biết được trong cuộc họp ngày mai hắn ta sẽ lôi kéo được bao nhiêu lực lượng chứ. Ngộ nhỡ ngày mai Tôn Cương làm chuyện gì đó làm cho Diệp Trạch Đào trở tay không kịp, chắc chắn sẽ là vấn đề lớn đây.
Diệp Trạch Đào và hai người này nói chuyện một lúc, sau khi tìm hiểu thêm được một số tình hình huyện Thảo Hải, hắn mới phát hiện ra trong huyện đã có một vài sự thay đổi. Tôn Cương trở về mạnh mẽ như vậy, lại có được sự ủng hộ trên tỉnh, hơn nữa làm cho mình phải rời khỏi huyện Thảo Hải, trong thời gian này chắc là không nhàn rỗi đâu, đúng là hắn ta đã tụ tập một nhóm người vây quanh hắn ta, lực lượng chung cũng trở nên lớn mạnh rồi.
Sau khi hai người này rời đi, Diệp Trạch Đào đến Ủy ban nhân dân huyện.
Khi bước vào văn phòng của