Từ trong nhà của Điền Lâm Hỉ bước ra, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt. Hắn biết chỉ cần cánh Hoa Uy ra tay giải quyết sự việc thì đương nhiên Tôn Cương sẽ phải phản ứng lại thôi. Người như hắn ta kể cả Điền Lâm Hỉ cũng xem không ra gì, bọn Hoa Uy đó cũng nhất định sẽ tấn công mạnh mẽ thôi.
Diệp Trạch Đào cũng biết việc như vậy vẫn không động được đến Tôn Tường Quân. Nhưng có thể ngăn chặn được thế tiến thân của ông ta, trong việc này đối với Diệp Trạch Đào cũng đủ để hắn tự hào.
Quay về ký túc xá vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi thì Phương Di Mai liền gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại cô nói:
- Trạch Đào, có một chuyện này em phải nói cho anh biết, Tôn Cương ép Ôn Phương làm chuyện đó với cậu ta, kết quả là cô ta không đồng ý bây giờ hai người họ đã náo động lên rồi kìa!
Nghe thấy Phương Di Mai nói thế, trong lòng của Diệp Trạch Đào có chút vui mừng. Với tình hình này của Ôn Phương cho dù là đã làm chuyện đó rồi thì cũng không ai có thể nhận ra được. Bây giờ cô ta đã biểu hiện rõ là không muốn làm chuyện đó với Tôn Cương thì đủ nói rõ là cô ta đã thật sự bằng lòng theo mình.
- Trạch Đào, Ôn Phương và em đã tán gẫu hơi lâu và quả thật cô ta rất đáng tin!
Lần đầu tiên Phương Di Mai nói lý lẽ giúp Ôn Phương.
- Anh biết rồi, Tôn Cương không làm càn được mấy ngày nữa đâu!
Diệp Trạch Đào cũng tiết lộ một chút thông tin cho Phương Di Mai biết.
Phương Di Mai nói:
- Trạch Đào, Thảo Hải bây giờ đã có chút hỗn loạn rồi. Tôn Cương đã kéo được Hàn Mẫn và Ngũ Thúy Miêu về phe cậu ta. Đa số các ủy viên thường vụ lại không dám chống lại cậu ta ngay cả Bí thư Quách bây giờ cũng phải nhường cậu ta nhiều rồi. Không có anh ở Thảo Hải chống đỡ cục diện thì mọi người không ai có bất cứ hành động gì!
Diệp Trạch Đào đã biết được vấn đề này, do không rõ được tình hình của Tôn Cương, một số ủy viên thường vụ cũng không dám đứng ra chống lại tên Tôn Cương. Bây giờ đến ngay cả Cao Vệ cũng không dám nói gì, việc này đúng là tạo một thế mạnh lớn cho Tôn Cương.
Nói chuyện điện thoại với Phương Di Mại xong Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi và rồi hắn cũng gọi điện cho Ôn Phương. Điện thoại vừa thông, Ôn Phương liền nói:
- Em biết là anh nhất định không thể không lo cho em mà, chắc chắn là Phương Di Mai đã gọi cho anh.
Cô Ôn Phương này quả là người lanh lợi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thứ mà em đem tới chỗ anh quả là rất có tác dụng đó!
Nói ra câu nói như vậy, Ôn Phương liền cười òa lên, nói với Diệp Trạch Đào:
- Em biết là anh nhất định sẽ dùng tới mà, bây giờ trung tâm xe hơi đã có rồi. Anh đừng có lo nghĩ gì nữa, chỉ cần thứ đó lộ ra, thì Tôn Cương sẽ không trụ được mấy ngày nữa đâu!
Diệp Trạch Đào động viên nói:
- Em cứ làm lo cho tốt công việc của em đi, đừng lo cho anh!
- Em rất yên tâm về anh dù sao thì em đã theo phe anh rồi!
Diệp Trạch Đào lại cùng Ôn Phương nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Mới vừa nói xong điện thoại với Ôn Phương thì Quách Xán lại gọi điện tới.
Giọng nói lần này của Quách Xán có vẻ nghiêm trọng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, ngày mốt sẽ mở một cuộc hội nghị thường vụ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, tôi xin nghỉ rồi sẽ quay về.
Có chút chần chừ Quách Xán nói:
- Trạch Đào, Tôn Cương đề xuất muốn thay đổi chủ nhiệm văn phòng UBND huyện, suy xét đến tính quan trọng và để tiện lợi cho công tác của văn phòng UBND huyện thì không thể không coi trọng ý kiến của cậu ta, cậu chuẩn bị tâm lý đối diện với vấn đề này đi!
Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ Quách Xán đang không hiểu rõ vấn đề. Đối với việc Tôn Cương muốn thay đổi chủ nhiệm văn phòng, cái mà Quách Xán lựa chọn là đồng ý.
Quả nhiên sau khi Tôn Cương lợi dụng sức mạnh của gia tộc, đến ngay cả Quách Xán cũng đều lựa chọn con đường nhượng bộ hắn rồi!
- Bí thư Quách, thái độ của tôi rất là rõ ràng, công tác của đồng chí Tôn Dân Phú rất tốt, cũng rất chịu trách nhiệm về việc điều chuyển ông ta là một việc hết sức vô lý!
Diệp Trạch Đào tỏ thái độ rất rõ ràng!
- Ừ, nghiên cứu trong cuộc hội nghị đi!
Quách Xán nói xong câu như vậy, liền cúp điện thoại.
Nói xong điện thoại Diệp Trạch Đào liền nghĩ, bây giờ Quách Xán cũng không đỡ nỗi sự công kích của Tôn Cương rồi, xem ra tên Tôn Cương này rất có thế mạnh đó!
Diệp Trạch Đào đã tới huyện Thảo Hải sớm hơn dự định, trên đường đi nhận ra được sự thay đổi của Thảo Hải, rất nhiều đoạn đường đang được thi công. Quốc lộ từ thành phố đến huyện cũng đang mở rộng xây dựng.
Nhìn thấy một số tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào liền biết được, theo việc xã Xuân Trúc đã trở thành trung tâm của một trong ba tỉnh, tỉnh Ninh Hải đã có vẻ coi trọng đối với sự phát triển của Thảo Hải. Tin rằng chỉ cần tăng thêm tiến độ thì xã Xuân Trúc đó sẽ trở thành một vùng đất nổi tiếng.
Trong lòng cũng có chút xúc động, tất cả những thay đổi này đều có sự cố gắng của mình trong đó. Nếu không có sự cố gắng của mình, thì xã Xuân Trúc sao có thể phát triển lớn mạnh như vậy!
Xe mới đến ranh giới để vào huyện, Diệp Trạch Đào liền phát hiện ven đường có hai chiếc xe đậu ở đó.
Vương Báo Quốc nói.
- Phó chủ tịch huyện, đây chắc hẳn là xe của Phó bí thư Bàng và Trưởng ban thư ký Trần rồi!
Quả nhiên liền nhìn thấy Bàng Huy và Trần Tỏa Nguyên đang ngồi dưới bóng cây.
Không ngờ hai người này lại ở đây đón mình!
Dừng xe ở ven đường, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy hai bọn họ nghênh đón mình.
Bàng Huy bắt tay với Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, vất vả cho cậu rồi!
- Mọi người đây là…?
Diệp trạch đào hỏi:
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Biết là anh phải quay về đây, Phó bí thư Bàng nói là hẹn ở chỗ nào đó rồi chúng tôi cùng ra đón cậu.
Diệp Trạch Đào liền cười, hắn biết rõ hai người này biết mình sẽ về và muốn trao đổi với mình một chút ý kiến trước khi cuộc hội nghị diễn ra
- Được rồi, vậy thì ăn no đã rồi tính.
Lần lượt ngồi vào xe của mình, ba chiếc xe đi theo hướng xe của Trần Tỏa Nguyên, đi vào một con đường nhỏ và tiến vào một khu resort.
Tất cả đều là do Trần Tỏa Nguyên sắp xếp, nhìn thấy bộ dáng thần bí của hai người này, Diệp Trạch Đào liền biết tình trạng của Thảo