Lúc Diệp Trạch Đào đi vào huyện ủy phát hiện ánh mắt của mọi người có rất nhiều thái độ khác nhau khi nhìn mình.
Quả nhiên tên Tôn Cương đó đã làm ra một cục diện rồi.
Diệp Trạch Đào thở dài khi nghĩ đến thế mạnh của một gia tộc hùng mạnh. Tôn Cương có gia thế tốt thế, chỉ cần nói ra gia thế của cậu ta thì chẳng mấy ai dám coi thường hắn ta.
Dù sao huyện Thảo Hải vẫn là một huyện nhỏ, người ở đây đối với những nhân vật lớn ở thủ đô luôn chứa đầy rất nhiều bí ẩn. Điều đáng quý nhất là với sự phát triển hơn một năm nay của mình, sự tôn kính cảm phục của mọi người dành cho mình đâu phải ngày một ngày hai là có thể tan biến được.
Tôn Cương trong khoảng thời gian này không ngừng tiến hành lợi dụng nguồn lực của mọi nhà, một số quan lớn ở thủ đô cũng lần lượt tới Thảo Hải. Mỗi khi có một lãnh đạo lớn đến Tôn Cương cũng tiến hành tuyên dương khắp nơi, làm cho tất cả người trong huyện đều biết cậu ta có địa vị lớn, có thế lực rất mạnh.
Từ những cuộc điên thoại mà mọi người gọi đến, Diệp Trạch Đào càng hiểu thêm về suy nghĩ của nhiều cán bộ và quần chúng nhân dân. Đối với các các bộ của huyện Thảo Hải, bây giờ họ đều có một suy nghĩ đó chính là không thể nào thắng nổi Tôn Cương. Cho dù huyện có làm gì cậu ta, chỉ cần ba cậu ta nói một tiếng thì cho dù có làm cậu ta bị sụp đổ thì cậu ta cũng đứng dậy lại rất nhanh.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến những hành động của Tôn Cương, chỉ biết lắc đầu mà thôi.
Thảo nào bây giờ các con cháu của dòng họ quý tộc lại có thể thăng chức nhanh đến vậy, mỗi ngày một cấp bậc!
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến suy nghĩ của mọi người, chỉ cần bản thân còn trụ được ngày nào thì huyện Thảo Hải này sẽ không có bất cứ thay đổi gì!
Nếu là Diệp Trạch Đào của một năm trước có thể sẽ có cùng suy nghĩ với mọi người. Diệp Trạch Đào của bây giờ nhận thức được rất nhiều thứ. Lại còn biết được nhiều về sự tranh đấu giữa các tầng lớp quan lại. Tôn Tường Quân quả là rất lợi hại, nhưng Diệp Trạch Đào vốn không tin ông ta có thể dùng một tay che trời.
- Xin chào Phó chủ tịch huyện Diệp!
Đang đi trên cầu thang liền nhìn thấy một cô gái trông rất xinh đep đang đi xuống.
Diệp Trạch Đào vốn đang suy nghĩ, lúc nghe thấy giọng nói này liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái này rất là quen mặt, nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Thì ra là người thân của Triệu Vệ Giang tên Lâm Vũ Tiên!
Diệp Trạch Đào mỉm cười cùng Lâm Vũ Tiên bắt tay nói:
- Đến đây làm việc à?
- Dạ, có một chút việc cần làm!
Lâm Vũ Tiên vẫn rất là cảm kích Diệp Trạch Đào. Lúc quan trong vẫn nên giữ quan hệ tốt với hắn thì bản thân mới có thể giữ được chức vị. Nếu không phải là Diệp Trạch Đào thì bản thân có thể sẽ bị đưa tới nơi nào rồi.
Triệu Vệ Giang đã căn dặn Lâm Vũ Tiên vài điều. Trong lời dặn đó Lâm Vũ Tiên cũng hiểu ra một số điểm đó chính là Triệu Vệ Giang rất là tin tưởng và kHân phục Diệp Trạch Đào. Triệu Vệ Giang cho rằng tiền đồ của Diệp Trạch Đào rất rộng lớn, ông ta yêu cầu Lâm Vũ Tiên phải nghĩ cách bám vào Diệp Trạch Đào, chỉ cần bám được vào thì dĩ nhiên con đường phát triển của Lâm Vũ Tiên sẽ rất lớn.
Vẫn chưa có cơ hội bày tỏ tâm tư với Diệp Trạch Đào, hôm nay khó gặp được cơ hội như thế này, Lâm Vũ Tiên cũng là một người khôn khéo, biết được đây là cơ hội ngàn năm có một, liền lên tiếng trả lời:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Diệp, trong cuộc hội nghị hôm này có người muốn làm khó anh, anh phải chú ý một chút đấy!
Đột nhiên nghe được câu nói như thế của Lâm Vũ Tiên, Diệp Trạch Đào liền nhìn vào cô ta.
Lâm Vũ Tiên cũng nhìn vào Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu như Phó chủ tịch có gì cần tôi giúp thì anh cứ nói.
Đúng là một cô gái thú vị!
Gật gật đầu, Diệp Trạch Đào tiếp tục bước tiếp, lòng thầm nghĩ người thân của Triệu Vệ Giang này có thể lợi dụng được, bồi dưỡng một chút chắc hẳn có thể trở thành người thân cận của mình.
Đương nhiên rồi, cũng chỉ là suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào tiếp tục đi lên lầu.
Lâm Vũ Tiên nhìn Diệp Trạch Đào đang đi trên lầu, liền lộ ra niềm vui. Lúc những người trong huyện này không xem trọng Diệp Trạch Đào lắm thì bản thân lại bày tỏ tâm ý của mình với Diệp Trạch Đào như vậy. Nếu như trong trận đấu này mà Diệp Trạch Đào có được thắng lợi, thì cái nhìn của hắn đối với mình sẽ có một sự thay đổi tốt đẹp. Phải xem thử hội nghị hôm nay sẽ có kết quả như thế nào thôi!
Đột nhiên Lâm Vũ Tiên liền nhớ lại lúc đầu đưa Diệp Trạch Đào đến tìm Ủy ban Kỷ luật. Lúc đó cô ta còn ra vẻ ta đây, khi ấy Diệp Trạch Đào chỉ là một nhân vật nhỏ không hề quan trọng. Nhưng mới trong thời gian ngắn tình hình của huyện Thảo Hải đã có sự thay đổi khổng lồ thế này, trong lúc mọi người không chú ý đến thì Diệp Trạch Đào đã phát triển đi lên rồi.
Hiện tại người này đã trở thành người quyết định bước tiến của huyện Thảo Hải.
Lâm Vũ Tiên đột nhiên phát hiện mình đã già đi.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã lên đến lầu, thấy tình hình này của huyện ủy, Diệp Trạch Đào liền nhìn qua văn phòng của Trưởng ban thư ký.
Trần Tỏa Nguyên sớm đứng ở ngoài quan sát nên đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước lên lầu, vừa thấy Diệp Trạch Đào đến liền vội nghênh đón, nói với Diệp Trạch Đào:
- Thưa Phó chủ tịch huyện, bây giờ anh ngồi nghỉ một chút hay là tới ngay phòng hội nghị?
- Thôi tới phòng hội nghị đi!
- Vậy được, tôi đi cùng anh.
Trần Tỏa Nguyên cầm cuốn sổ ghi chép trên tay cùng Diệp Trạch Đào nói chuyện vui cười tiến tới phòng hội nghị.
Trần Tỏa Nguyên hiểu rõ, hội nghị hôm nay xem bề ngoài là một hội nghị thường vụ nhưng thế nào đi nữa thì cũng sẽ ảnh hưởng đến bước tiến sau này của huyện, Diệp Trạch Đào phải đánh một trận đấu quyết liệt!
Tác phong này của Trần Tỏa Nguyên cũng nói rõ suy nghĩ của cậu ta là cho dù kết cục thế nào thì hắn vẫn đứng về phía Diệp Trạch Đào, cậu ta lại tỏ thái độ đó.
Diệp Trạch Đào nhìn ra được suy nghĩ của Trần Tỏa Nguyên, trong lòng cũng vui thầm, bây giờ Trần Tỏa Nguyên này đã quyết định đi theo mình rồi!
Lúc bước vào phòng hội nghị, mắt nhìn lướt qua ngoài Quách Xán, Tôn Cương và Cao Vệ thì mọi người đều đã đến đông đủ.
Đáng lẽ Bàng Huy phải tới trễ một chút mới đúng, nhưng hôm này ông ta tới rất sớm. Từ việc này có thể biết được trong lòng của ông ta đã có chút căng thẳng. Hôm qua Diệp Trạch Đào không hề nói ra việc bày mưu tính kế với Tôn Cương của mình. Việc này ít người biết là tốt nhất, chính là không có nắm được nhiều tin tức nên Bàng Huy mới tỏ ra nôn nóng như vậy.
Trước tiên Diệp Trach Đào tới trước cùng Bàng Huy bắt tay nói:
- Phó bí thư Bàng anh tới sớm nhỉ!
Bàng Huy mỉm cười nói:
- Tôi cũng vừa vào.
Hôm qua hai người đã có trao đổi với nhau, cho nên lần này cũng không có nhiều thứ để trao đổi.
Lần này Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Liêu Hân Diễm chủ động đứng dậy đón tiếp Diệp Trạch Đào, lúc hai người bắt tay, Liêu Hân Diễm nói:
- Xin chào chủ tịch huyện Diệp!
- Xin chào Chủ nhiệm Liêu!
Hai người đều còn trẻ nên dường như nói chuyện có chút hợp ý nhau, đều biểu hiện rất thân thiện.
Lại một lần nữa bắt chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào lắc qua lắc lại, Liêu Hân Diễm nói:
- Lần trước lúc về nhà, ba tôi nhờ tôi hỏi thăm anh đó!
Mắt của Diệp Trạch Đào liền sáng lên, trong lúc này Liêu Hân Diễm lại nói ra lời như vậy, câu nói này liền có chút làm người ta phải suy nghĩ!
- Cảm ơn sự quan tâm của Chủ nhiệm Liêu! Anh cũng giúp tôi gửi lại hỏi thăm ông ấy nha!
Lời nói này hình như chỉ có hai người họ mới hiểu được.
Cùng với Liêu Hân Diễm bắt tay, lúc này bí thư Đảng ủy Tần Đại Hải cũng chủ động giơ tay ra bắt tay với Diệp Trạch Đào, hai người cũng đều nói ra những lời nói như vậy.
Lúc nhìn thấy biểu hiện của hai người này, Diệp Trạch Đào có chút thầm vui, nhà họ Tôn làm xong dự án xe hơi rồi thì thái độ trong tỉnh cũng có chút thay đổi. Những người này đều là người có được một số nguồn tin, đặc biệt là Liêu Hân Diễm. Bọn họ có thái độ như vậy thì hội nghị hôm nay sẽ càng dễ dàng hơn! Diệp Trạch Đào cũng nghĩ tới một điểm mấu chốt, Tôn Cương ở trong huyện làm ra chuyện khuếch trương như thế này, đều đã đè ép mọi người. Là một ủy viên thường vụ của huyện ủy, những người này không có biện pháp gì đó là chuyện không thể. Thái độ