Trong một khu vườn nhỏ khu nhà số 1 của chính quyền, Diệp Trạch Đào đang di chuyển một cách chậm rãi, một bộ Ngũ Cầm Hí khiến toàn thân hắn như lắc lư theo.
Đã một tháng trôi qua, tất cả đều nảy sinh những đổi thay. Đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì tất cả của hiện tại đều có vẻ tĩnh lặng hơn. Ôn Phương được điều đến huyện Phú Vĩnh đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy thì cũng đã đến nhậm chức rồi. Phương Di Mai được điều sang Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Trưởng phòng. Việc này là nhờ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc đồng ý, bây giờ cũng đã lên tỉnh công tác rồi. Cả hai cô gái đều rời đi khiến cuộc sống của Diệp Trạch Đào dường như đơn điệu hơn.
Trong huyện cũng xảy ra một số thay đổi. Sau khi Ôn Phương Điều rời đi, quả nhiên Tô Trung Toàn dưới sự tác động của Điền Lâm Hỉ đảm nhiệm chức thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, Bí thư đảng ủy xã Xuân Phúc xem như tiếp nhận công tác của Ôn Phương, cũng coi như là lực lượng của Diệp Trạch Đào không bị ảnh hưởng sau khi Ôn Phương rời đi. Trong hội nghị thường vụ Huyện ủy cũng thông qua các nội dung như Thường Minh Quang đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc, Lâm Vũ Tiên được điều sang khu công nghiệp xã Xuân Trúc đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm thường trực.
Toàn bộ sự việc đều đến rất nhanh, nhanh đến nỗi nhân dân huyện Thảo Hải cũng cảm thấy kinh ngạc lại không ai hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra trong hội nghị đó.
Tất cả những thay đổi xảy ra trong huyện nhìn bề ngoài thì dường như người của Diệp Trạch Đào đã bị chuyển hết đi rồi, kì thực thì lực lượng lại hoàn toàn không có bất kì một thay đổi gì.
Chỉ có điều việc điều động lần này đã hóa giải được việc mọi người đồn đoán rằng Diệp Trạch Đào có quan hệ với Ôn Phương và Phương Di Mai. Đặc biệt khi nhìn thấy Ôn Phương rời khỏi Thảo Hải, dị nghị của mọi người sẽ phân tích rằng Ôn Phương là người thuộc họ Diệp chứ chắc hoàn toàn không có quan hệ gì với Diệp Trạch Đào cả.
Lúc nói đến Phương Di Mai, mọi người chỉ biết thầm khen cô ta khôn khéo, nhờ có mối quan hệ với Diệp Trạch Đào mà một bước lên được đến tỉnh. Người này thật không đơn giản.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, hắn hoàn toàn không để ý đến những chuyện này. Hiện giờ việc đáng quan tâm nhất chính là chú tâm đến những kẻ muốn đánh lén mình.
Tất cả mọi việc đều có vẻ rất bình tĩnh, sự phát triển của Thảo Hải cũng nhanh hơn. Nhưng Diệp Trạch Đào biết rằng từ giờ trở đi mỗi bước đi của mình đều phải hết sức cẩn thận, chẳng ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì.
Luyện xong Ngũ Cầm Hí, Diệp Trạch Đào chậm rãi đi về chỗ ở của mình.
Hiện tại, huyện đang sắp xếp cho Diệp Trạch Đào một căn phòng, Diệp Trạch Đào cũng thường xuyên ở tại nơi này.
Khi về đến nơi, Diệp Trạch Đào thấy Bàng Phí Vũ đã mua đồ ăn sáng để ở trong phòng.
Rửa mặt xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Có chuyện gì thế?
Hiện tại Bàng Phí Vũ đã trở thành tâm phúc của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào nói chuyện với cậu ta cũng thoải mái hơn rất nhiều:
- Chẳng có việc gì khác cả, chỉ có tối qua Cục trưởng Uông nói đến một chuyện là Tôn Lâm và bạn hữu đến từ thủ đô trong lúc uống rượu Tôn Lâm nói một câu đó là nếu Thảo Hải xảy ra hỗn loạn thì sẽ có vài người phải đau đầu, đó là câu mà mấy cô hầu rượu nghe được.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Hiện giờ Uông Lăng Tùng đã khôi phục được chức cục trưởng đúng là rất trung thành với mình. Xem ra gã cũng biết chuyện nhà họ Lưu và mình nên ngầm sai người theo dõi Tôn Lâm.
Loại chuyện này Diệp Trạch Đào không ngăn cản cũng không ủng hộ, giả bộ không biết.
Bàng Phí Vũ nói xong liền ra xe đợi.
Vừa ăn cháo vừa nghĩ đến những việc Uông Lăng Tùng nghe được.
Diệp Trạch Đào càng nghĩ lại càng cảm thấy bọn Tôn Lâm chắc sẽ có hành động nhằm vào mình.
Sự phát triển của huyện Thảo Hải thì không thể ngăn cản nổi nhưng từ đó mà làm một số thủ đoạn thì hoàn toàn có thể!
Tình hình của mình là cầu tiến trong sự ổn định. Nếu thực sự bị bọn hắn gây chuyện thì liệu trong lúc sát hạch chính mình đó sẽ nảy sinh vấn đề gì đây?
Trong mắt Diệp Trạch Đào lộ ra vẻ hung ác. Hiện giờ sự phát triển của mình đã đến thời điểm mấu chốt, nếu bọ Tôn Lâm thực sự dám bày ra trò gì thì đừng có trách mình!
Sau khi ăn xong rồi lên xe, Diệp Trạch Đào liền nói với Bàng Phí Vũ:
- Cậu thông báo cho đồng chí Uông Lăng Tùng đến phòng làm việc của tôi.
Nhìn Bàng Phí Vũ gọi điện Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến chuyện này một lần nữa. Dù chỉ nghe được nửa vời.
Cũng không thể coi là chuyện nhỏ.
Diệp Trạch Đào vào phòng làm việc vừa ngồi xuống không bao lâu thì Uông Lăng Tùng vội vã bước vào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười chủ động đứng dậy và bắt tay Uông Lăng Tùng nói:
- Anh Uông, ngồi xuống nói chuyện.
Thân phận thay đổi, đặc biệt là sau khi mình xui xẻo lại được trọng dụng, Uông Lăng Tùng quá rõ tầm quan trọng của Diệp Trạch Đào, không dám chậm trễ, có vẻ cung kính nói:
- Chủ tịch Diệp có chỉ thị gì?
Sau khi mời Uông Lăng Tùng ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Uông, sự phát triển của Thảo Hải không thể tách rời với cục diện ổn định. Tôi muốn tìm hiểu đôi chút về công việc của các cậu trên phương diện này.
Uông Lăng Tùng vội báo cáo công việc.
Sau khi báo cáo xong nói:
- Chủ tịch Diệp, theo chỉ thị của anh chúng tôi đã triển khai công tác quét các tệ nạn xã hội thời gian nửa tháng trong phạm vi toàn huyện, tình hình trật tự của toàn huyện đã có những biến chuyển rõ rệt.
Diệp Trạch Đào nói có nhiều ẩn ý:
- Anh Uông, tôi nghe nói có người cho rằng nếu Thảo Hải loạn thì sẽ xảy ra một số thay đổi, người có suy nghĩ như thế phải trọng điểm chú ý đến mới được.
Uông Lăng Tùng là người hiểu chuyện, lập tức hiểu được dụng ý Diệp Trạch Đào gọi mình đến liền nói:
- Chủ tịch Diệp yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.
- Ừ, chuyện này phải phiền đến anh rồi, năng lực của anh rất lớn, còn có nhiều không gian để phát triển!
Ánh mắt Uông Lăng Tùng sáng lên, câu nói này là ám thị của Diệp Trạch Đào đây.
Uông Lăng Tùng quá rõ tình hình của mình, bản thân đã dần dần có được sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào. Nếu Diệp Trạch Đào được thăng tiến thì