Một hộp đêm ở huyện Thảo Hải, Tôn Lâm và vài vị công tử đến từ thủ đô lại một lần nữa tụ tập. Bọn họ cùng nhau uống khá nhiều, ai cũng đều ngà ngà say, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi.
Mọi người đều nhìn ra, hóa ra là một cậu thanh niên tên Lục Tùng đang mắng chửi cái gì đó.
- Ha ha, cái thằng chó Lục Tùng lại đi cắn người rồi!
Mọi người được một trận cười lớn.
Tôn Lâm cười nói:
- Thằng Lục Tùng có tật xấu đó, cứ uống say vào là ôm rồi cắn con gái nhà người ta!
Lúc đó bỗng thấy một cô gái hoảng sợ chạy bổ ra ngoài, xem ra trên cổ của cô ta đã có vết máu.
Tay cắn người Lục Tùng đó loạng choạng đi tới, rồi ngồi phệt xuống cười ha hả:
- Ha ha, cái cổ đó ngon quá!
- Mẹ kiếp! Mày không phải là ma cà rồng đi hút máu người chứ?
Tiếng một tay thanh niên khác lớn giọng hỏi.
- Cảm giác khi cắn cổ người con gái sao mà sướng thế không biết!
Cả người Lục Tùng đổ ập xuống cái ghế sô pha.
Tôn Lâm cười ha hả nói:
- Khiến các vị phải thiệt thòi rồi. Gái ở huyện Thảo Hải này chỉ có nơi này là ngon thôi, còn những nơi khác không thể chấp nhận được.
Tên thanh niên kia cũng đưa tay ra ôm một cô gái, rồi đưa tay sờ soạng khắp người cô ta khiến cho cô ta cũng sợ hãi kêu lên từng hồi.
- Lâm thiếu gia, mấy anh đến đây rồi thì đều nghe theo sự sắp xếp của cậu đó!
Một tay thanh niên tên Lý Chí cũng lớn tiếng nói. Nhưng có lẽ do uống nhiều rồi nên lưỡi líu lại, nói cũng không chuẩn nữa.
Liếc nhìn tay thanh niên trông dáng vẻ rất tao nhã, Tôn Lâm đẩy cô gái bên cạnh về phía tay thanh niên đó, rồi cười lớn nói:
- Từ thiếu gia, sao thế, không hài lòng với gái ở đây sao?
Tay Từ thiếu gia đó cũng đã uống khá nhiều, hai mắt đã líu ríu lại, ôm cô gái vào lòng nói:
- Uống nhiều quá rồi, uống nhiều quá rồi!
Ở chỗ khác, một tay thanh niên đã đè một cô gái xuống, làm chuyện đó trước mặt bàn dân thiên hạ.
Trông thấy tay thanh niên kia diễn trò như vậy, mấy người khác liền cười hô hố rồi cũng bắt chước đè cô gái của mình xuống, vừa uống từng ngụm to rượu vừa chuyển động cơ thể của mình.
Tôn Lâm tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, lớn tiếng nói:
- Nhiệm kỳ mới sắp đến rồi, Tôn Lâm tôi vẫn cứng và nhọn như thế, ha ha…!
Bên trong phòng là một cảnh tượng hoan lạc.
Rất nhanh sau đó tất cả đều bình tĩnh xuống, tay Từ Thiếu Toàn ngã người xuống ghế soopha, nói cùng với Tôn Lâm:
- Lâm thiếu gia được lắm, các anh em đều nghe theo cậu hết.
Lục Tùng cũng cười ha hả:
- Chẳng phải chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu sao? Cũng chỉ là con rể của Lưu gia mà thôi. Động đến hắn thì động thôi, cần gì Lâm thiếu gia phải làm to chuyện lên thế!
Tôn Lâm cũng đã uống khá nhiều, lời nói cũng có chút không chuẩn nữa:
- Chuyện này bố mày không thèm tham gia nữa, dựa hết vào chúng mày đấy!
- Dám đấu cùng nhà anh, thằng ranh này cũng to gan lớn mật thật. Tôi chỉ không hiểu, chẳng qua hắn cũng chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu mà thôi, có gì to tát đâu nhỉ.
- Cái con bé Lưu Mộng Y kia đẹp đến thế lại bị thằng ranh đó cướp mất, tiếc quá!
Tôn Lâm cười ha hả:
- Các cậu cũng không cần phải hiểu tình hình làm gì cả. Lần này bọn mình chỉ có một việc để làm, đó chính là không ngừng thu thập mọi tài liệu, nội dung về sự bại hoại, tham ô, tham nhũng của huyện Thảo Hải. Bước tiếp theo đó là tiến hành một lần đầu cơ toàn diện, ha ha, đến lúc đó thì sẽ còn là chuyện của chúng ta nữa rồi!
Nói xong lời này, Tôn Lâm lại uống một ngụm rượu lớn.
Lục Tùng cũng cười lớn:
- Một huyện nếu như chỗ nào cũng phát sinh vấn đề, thì tôi thấy các lãnh đạo của huyện đó ắt hẳn cũng sẽ có vấn đề!
Mọi người lại được một trận cười lớn.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang tiến hành kiểm tra công tác ở huyện Thảo Hải, hiện nay thì toàn bộ huyện Thảo Hải đã phát sinh một sự biến hóa rất lớn, đã không còn là một Thảo Hải ngày trước nữa.
Thường Minh Quang đi theo sau Diệp Trạch Đào, cảm thán nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, thay đổi nhiều quá!
- Đúng vậy, nhớ hồi tôi mới đến đây, nay lại nhìn thấy như vậy, tôi quả thật không nhận ra!
- Với tốc độ phát triển như hiện nay, thì chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ là một trọng điểm phát triển kinh tế!
Thường Minh Quang cũng rất kích động. Chính gã cũng không ngờ lại thay đổi đến nhường ấy, điều khiến gã kích động hơn cả chính là sự phát triển của bản thân gã. Nếu như gã không hạ quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào, thì làm gì có ngày phát triển như hôm nay cơ chứ.
Khi đến trường học, Diệp Trạch Đào nói:
- Nghỉ học rồi à!
Thường Minh Quang cười nói:
- Có được một ngôi trường như vậy, điều kiện học hành của lũ trẻ cũng tốt hơn rất nhiều. Lần này thành tích thi cử của học sinh trường trung học xã Xuân Trúc rất tốt. Tôi cũng đã xem kết quả rồi, học sinh thi được vào trung học cũng không ít đâu. Hầu hết đều thi đậu vào trường trung học ở trên huyện.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Đúng là chuyện tốt. Xã các cậu nhất định phải có giải thưởng lớn cho các thầy cô giáo mới được. Đối với những thầy cô giáo có thành tích dạy học tốt, nhất định phải trọng thưởng!
Thường Minh Quang cười nói:
- Cả thầy và trò đều rất tích cực, chuyện này chúng tôi cũng đang tiến hành triển khai.
- Chủ tịch huyện Diệp, đến nhà tôi ngồi chút nhé!
Thôi Đại Thạch trông thấy Diệp Trạch Đào liền lớn tiếng chào hỏi.
- Được, tôi cũng đang muốn hỏi chuyện Nguyệt Lan thi cử như thế nào.
Nói rồi Diệp Trạch Đào đi theo Thôi Đại Thạch về nhà.
Kỳ thật, hiện giờ thì nhà của Thôi Đại Thạch chính là ở trong trạm thu mua. Hiện giờ trạm thu mua cũng đã mở rộng ra nhiều, kinh doanh cũng không tồi.
Vừa bước vào trong liền nhìn thấy Thôi Nguyệt Lan đang đứng ở đó chỉ huy việc thu mua.
Thôi Đại Thạch cười ha hả:
- Con bé Nguyệt Lan có năng lực lắm!
- Thầy Diệp!
Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào, ánh mắt của Thôi Nguyệt Lan sáng lên, chạy vội đến bên Diệp Trạch Đào.
Trông thấy bộ dạng mừng rỡ của cô ta, Diệp Trạch Đào liền hiểu thành tích thi cử của cô ta rất tốt.
- Thế nào, thi cử tốt chứ?
- Thầy Diệp, trường đã gửi thông báo cho em rồi ạ!
Diệp Trạch Đào mừng rỡ nói:
- Tốt lắm, chúc mừng em!
Lôi tay Diệp Trạch Đào, Thôi Nguyệt Lan nói:
- Người ta thi tốt như thế, thầy nhất định phải thưởng đấy nhé!
- Được, em muốn gì,