- Anh Phàm…
Bỗng truyền đến một âm thanh rất quyến rũ.
Chợt thấy một thiếu nữ ăn vận thật trẻ trung từ ngoài bước vào.
Nhìn thấy người thiếu nữ này, Diệp Trạch Đào vừa nhìn liền nhận ra, là một ngôi sao ca nhạc, hát nhạc tình ca.
Nhìn thấy người thiếu nữ này bước đến, Lưu Phàm liền khẽ nhíu mày nói:
- Làm thế nào mà bây giờ mới tới!
- Anh Phàm, tôi thu xong một bài liền chạy tới ngay.
Lưu Phàm lúc này mới gật đầu một cái nói:
- Cô gọi anh ấy là anh Diệp, hôm nay tiếp anh Diệp cho tốt.
Thiếu nữ kia liền nhẹ giọng nói một tiếng:
- Anh Diệp.
- Cô tên Tô Ảnh sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Trạch Đào, anh biết cô ấy?
Lưu Phàm cười nói.
- Nghe qua cô ấy hát, rất ngọt!
Vỗ tay một cái, Lưu Phàm nói:
- Còn lo anh không thích, lần này thì tốt rồi!
Diệp Trạch Đào không hiểu nói:
- Tôi đến dự một hội đấu giá hay mà, tìm những người đó làm gì?
Lưu Phàm nói:
- Đây là Phạm Nhi! Hiểu chưa? Người có thân phận, nếu không có người đẹp bên cạnh, là chuyện hạ thấp!
Diệp Trạch Đào liền lắc đầu.
Cùng ngồi vào chiếc Mercedes Benz của Lưu Phàm, anh ta lái xe nói:
- Hôm nay xem có chút gì đó ngốc để tiêu số tiền lớn!
Tô Ảnh lúc đầu nghĩ là mình tới bên cạnh Lưu Phàm, vốn rất vui. Nhưng, những gì nhìn thấy lại là Diệp Trạch Đào bình thường, trong lòng có một vài suy nghĩ. Khi nhìn đôi giày da của Diệp Trạch Đào phát hiện giá tiền của đôi giày đó cũng chỉ khoảng một trăm tệ, liền có chút không hiểu. Anh công tử của Lưu gia tồn tại hùng mạnh như thế, sao lại bắt mình phục vụ một người quê mùa đến vậy nhỉ?
Tô Ảnh lại âm thầm quan sát một chút, trên quần của Diệp Trạch Đào kia còn bắn tung tóe một ít bùn, vừa nhìn đã không giống người được xe lên xe xuống, giống người tới từ một vùng quê nào đó hơn.
- Anh Diệp, anh là người ở đâu?
Tô Ảnh hỏi một câu.
- Không nên hỏi thì đừng hỏi.
Lưu phàm nói một câu.
Diệp Trạch Đào lại thấy không có gì, mỉm cười nói:
- Một địa phương nhỏ, một thị trấn của Ninh Hải.
Tô Ảnh càng thêm hiếu kỳ, người của một thị trấn nhỏ?
Nghĩ đến tình hình Lưu Phàm mà mình biết, anh ta là công tử của đại gia tộc họ Lưu, bây giờ tới một huyện làm việc, nên đi mạ vàng. Khi nhìn lại phía Diệp Trạch Đào, Tô Ảnh có chút hiểu ra, anh Diệp này có lẽ là làm việc trên huyện, và là người Lưu Phàm quen mà thôi.
Có được sự phán đoán như vậy, Tô Ảnh liền hiểu, anh Diệp này không phải là nhân vật quyền thế.
Có được phát hiện này, Tô Ảnh đối với việc Lưu Phàm bắt mình phục vụ Diệp Trạch Đào có phần không thoải mái. Mục tiêu của mình là câu được con cháu nhà đại gia, là người như Lưu Phàm, một nhân vật nhỏ bé thực sự không cần mình phải tiêu hao nhiều tinh lực.
Sau khi có suy đoán trong lòng, Tô Ảnh liền đánh mất đi tâm tình muốn lấy lòng của Diệp Trạch Đào, ngồi ở đó bên cạnh Lâm Cầm Tiên nói chuyện.
Hai người nói chuyện rất tình cảm, đều là chuyện mà phụ nữ con gái hay nói.
Diệp Trạch Đào cũng chỉ thích nghe Tô Ảnh hát mà thôi, không quá hứng thú với cô gái này. Nhìn thấy bộ dạng đối phương như vậy, hắn đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô gái này.
Diệp Trạch Đào ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe rất nhanh chạy đến một nơi khí thế.
Đưa mắt nhìn ra, xe con đắt giá đỗ rất nhiều.
- Trạch Đào, nhìn thấy chưa, người tới đều là những kẻ có tiền có quyền!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Người có tiền có quyền trong Bắc Kinh này quả không ít.
Khi mọi người đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào nhìn thấy quả nhiên đều là trai thanh gái lịch, nhiều hơn cả là những mỹ nữ xinh đẹp.
Tô Ảnh miễn cưỡng kéo tay Diệp Trạch Đào vào.
Diệp Trạch Đào vốn có chút không tự nhiên, nhìn thấy dáng vẻ mọi người như vậy, cũng sẽ kéo Tô Ảnh vào tay mình.
Cảm giác được bộ dạng không tự nhiên đó của Diệp Trạch Đào, Tô Ảnh thầm nghĩ, dáng vẻ người này khá đẹp trai.
Đáng tiếc là không phải mẫu người mình thích, đáng tiếc!
- Nơi này phân ra mấy tầng, thường là chơi tranh chữ tại tầng hai và đấu giá những vật phẩm bình thường. Tầng ba trở lên thì khác, là khác về phương thức .
Lưu Phàm biết Diệp Trạch Đào không rõ những chuyện này, liền giới thiệu.
- Xem tầng hai trước.
Diệp Trạch Đào thật sự có chút tò mò.
Lưu Phàm cười nói:
- Được, hôm nay đưa anh đi chơi.
Khi bước vào bên trong, Diệp Trạch Đào nhìn thấy quả là rất náo nhiệt, mọi người đều nhao nhao nâng bảng tranh nhau vỗ một bộ y phục của cầu thủ bóng đá. Nghe nói là trang phục của minh tinh nào đó từng mặc, giá này cũng lên đến trên vạn.
Nhìn một hồi, đều là đồ dùng linh tinh của một vài danh nhân.
- Tiền của cuộc đấu giá này làm thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Một bộ phận nhỏ sẽ đầu tư vào từ thiện theo phương thức đã định, những người chức to thì sẽ do những người phía sau phân chia, tôi không mạnh, nếu không thì cũng làm một nơi như vậy, kiếm rất nhiều tiền!
Tuy rằng Lưu Phàm nói kiếm tiền, nhưng Diệp Trạch Đào lại nghĩ không hiểu kiếm tiền thế này là kiếm thế nào.
- Đi thôi, nơi này không thú vị lắm, tiền đấu giá không nhiều, trên tầng ba mới nhiều.
Nhìn những người ngồi ở đây, tuy rằng một đám tượng khuôn ra dáng, nhưng xem việc bọn họ ra tay là biết, tiền thực sự không phải nhiều, đương nhiên rồi, cũng có thể có vài người có tiền thực sự, ngoài ra đều chỉ có ý chơi một chút.
Sau khi lên tầng ba, tình hình ở đây hoàn toàn khác, thiếu nữ thiếu nam tiếp khách cũng không ngừng lên vài cấp bậc, trải thảm đỏ thẫm, đi trên thảm này, giầy của Diệp Trạch Đào tự dưng nổi bật rõ, có vẻ không hợp chút nào với tấm thảm này.
Tô Ảnh lập tức đỏ mặt, cảm thấy kéo tay Diệp Trạch Đào có chút hạ giá, vô tình liền buông tay hắn ra.
Diệp Trạch Đào nhìn Tô Ảnh không kéo mình nữa, thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào cũng không nhìn thấy có thứ gì đấu giá đặt ở đó, ngược lại mọi người ra giá rất hào phóng, mới đi vài bước, giá này liền chuyển sang một trăm ngàn.
- Bán đấu giá cái gì?
Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Lưu Phàm nói:
- Nơi này nội dung bán đấu giá khá nhiều, chia ra nhiều loại, đây hẳn là nội dung đấu giá cùng một