- Anh Phàm, chúng tôi đang muốn tìm anh nói chút chuyện.
Đang trò chuyện, thấy một thanh niên tiếp đón Lưu Phàm.
- Ông Tam, gần đây không xuống dưới sao?
- Đừng nhắc nữa, anh lại không biết tình hình của tôi. Tôi nào phải người để làm chuyện đó thế mà trong nhà cứng rắn ép tôi đi xuống. Được ở đây chơi với minh tinh mới sướng chứ.
Lại có hai người trẻ tuổi lại gần tiếp cận, Lưu Phàm hẳn là rất quen với bọn họ, mọi người liền trò chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng của Lưu Phàm và mấy người này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Diệp Trạch Đào chỉ cười, đúng là tâm lý bầy đàn!
- Anh Phàm, mọi người nói chuyện, tôi đi xem.
Lưu Phàm đang nói chuyện vui vẻ với bọn họ, vội nói:
- Được, anh xem, không có gì, ở đây nhiều chỗ để xem.
Diệp Trạch Đào liền đứng dậy đi về phía đại sảnh.
Đừng nhìn thấy ở đây phân tầng, bên trong mỗi tầng còn có rất nhiều phòng lớn, bây giờ mới phát hiện ra, trong mỗi phòng đều có vẻ náo nhiệt.
Nhìn thấy tình hình nơi này, Diệp Trạch Đào cũng kinh hãi. Nếu muốn một nơi kinh doanh như vậy, vẫn cần có thực lực rất mạnh mới được.
Mới vừa đi đến một phòng lớn, chợt nghe thấy tiếng của người ra giá đấu giá đang nói chuyện.
- Sau đây là sản phẩm đấu giá thứ bảy, là một bức tranh chữ của một vị lãnh đạo Tỉnh ủy Linh Mẫn Châu, giá khởi điểm là một triệu.
Diệp Trạch Đào nghe thấy nói thế liền kinh ngạc, đây quá khiến người ta giật mình rồi!
Xem tình hình bên trong, rất nhiều người có tiền đang ngồi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy một chỗ trống liền ngồi xuống, bên cạnh là một ông chủ dáng vẻ giống phú ông phát tài.
Rất nhanh giá này liền tăng lên.
Nhìn thấy tình hình mọi người giơ bảng, Diệp Trạch Đào có một cảm giác không giống thật.
Như vậy cũng đúng!
Chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xảy ra trước mắt mình hiện giờ, Diệp Trạch Đào hoàn toàn bị kinh ngạc.
Rất nhanh, một phụ nữ mất 16 vạn đấu giá thành công bức tranh chữ này.
Lúc này người bên cạnh Diệp Trạch Đào thở dài một hơi.
Diệp Trạch Đào nhìn anh ta đang ra giá, lại hỏi:
- Đấu giá tranh chữ này có ý nghĩa sao? Tôi cảm thấy chẳng ra sao cả!
Người kia liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Tuy nhiên, người này vẫn có vẻ rất điềm đạm, cười nói:
- Chú em mới tới sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Bạn đưa tôi tới, quả là mở rộng tầm mắt!
- Chả trách!
Người này mỉm cười.
- Tôi họ Diệp, anh họ gì?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Tào, gọi tôi là ông Tào được rồi, tôi có một doanh nghiệp.
- Ha ha, ông Tào à, vừa rồi xem ông đang đấu giá tranh, tôi không hiểu, chữ đó viết chẳng ra sao cả!
Ông Tào liền mỉm cười nói:
- Ông em, cậu quả nhiên không hiểu tình hình ở đây, cậu chắc chắn không biết, điều kiện vào cửa ở mỗi nơi không giống nhau. Tầng hai là phí vào cửa tầng hai, phí vào cửa tầng ba lại khác, các tầng đều không giống nhau!
- Bạn tôi dùng một tấm thẻ, không biết bao nhiêu tiền.
Ánh mắt ông Tào này liền sáng lên, nói:
- Quả nhiên là như vậy, bạn anh là hội viên, phí năm của thẻ kia cũng không thấp đâu!
Diệp Trạch Đào giờ mới hiểu, đến chỗ như vậy, phí vào cửa đầu tiên không hề thấp.
- Cảm thấy anh tiêu không đáng.
- Ông em, tiền này tiêu tuyệt đối có giá trị. . . Rất đáng giá!
Nói tới đây, ông Tào nói:
- Có thể cậu không biết những khó xử của chúng tôi trong làm ăn. Hiện nay chống tham nhũng gay gắt, các lãnh đạo cũng không dám lấy tiền, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Nơi này thì hoàn toàn khác, anh xem bức tranh đấu giá vừa rồi đi, tranh chữ của lãnh đạo Tỉnh ủy Linh Châu, 160 vạn đó, đến tay vị lãnh đạo kia là hơn 100 vạn, sau khi lấy 100 vạn ấy đi, lãnh đạo tất nhiên sẽ biết tình hình kẻ ra giá của phiên đấu giá thông qua nơi này.
Diệp Trạch Đào có chút hiểu ra, giật mình nói:
- Đến lúc đó sẽ chiếu cố các phương diện một chút.
Cười ha ha, ông Tào nói:
- Ông em chắc là hiểu rồi, có gì cần, sau khi thông qua chuyện này truyền đạt lại cho lãnh đạo, vấn đề đương nhiên có thể giải quyết được rồi!
Diệp Trạch Đào vô cùng hoảng hốt.
Ông Tào cũng là một người hay nói, cười nói:
- Lãnh đạo Tỉnh ủy Linh Châu kia chắc chắn sẽ không tự mình đến làm chuyện này, không có bất cứ liên quan gì với ông ta. Xác minh theo căn cứ phòng đấu giá đưa ra chỉ là một bức tranh bán đấu giá, theo thu nhập mà nói, cũng không bắt được nhược điểm nào. Cứ như vậy, mọi người đều yên tâm! Anh không thấy bây giờ rất nhiều các vị lãnh đạo không có việc gì liền thích viết chữ, vẽ một bức tranh, vân vân. Tranh chữ kém cũng muốn khoe khoang một chút, anh cho rằng bọn họ thực sự viết đẹp hay sao? Ha ha, rất nhiều tiểu ngạch đó!
Diệp Trạch Đào không còn gì để nói, thấy tình hình hôm nay, hắn hiểu đây là một cách thức tham nhũng mới.
Ông Tào còn nói thêm:
- 160 vạn, có vẻ khá nhiều, thật sự thì, tôi thấy, người con gái đó chỉ làm một việc nhỏ mà thôi, có thể là bị kẹp ở nơi nào đó, thông qua chuyện này hóa giải một chút. Nếu thực sự là hạng mục lớn, thì con số này vẫn chưa dừng ở đó!
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Ông anh quả là người thạo nghề, nghe anh nói, tôi mới xem như thật sự mở mang kiến thức!
Ông Tào trên nhìn người Diệp Trạch Đào một lượt, cười nói:
- Nhìn bộ dạng anh chắc là cán bộ rồi?
Diệp Trạch Đào liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Sao anh nhìn ra được?
Ông Tào cười ha hả nói:
- Cậu còn là người cán bộ vừa vào không lâu!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Anh thực sự rất biết phỏng đoán!
Ông Tào cười nói:
- Nhìn dáng vẻ anh không nhiều tiền lắm, nếu không thì cũng không cần bạn đưa tới. Người ở đây hễ tới đều phải tự bỏ tiền của mình, giống như tôi đây. Tôi hiểu tình hình ở đây, bỏ số tiền lớn vào, xem làm trò, chạy tới những nơi như vậy là tìm đường ra cho mình!
Diệp