- Sao giờ anh mới tới, bọn họ đều qua bên kia rồi.
Vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào tới, Tô Ảnh nói có chút không vui.
Lúc nãy khi Lưu Phàm đi thì kêu cô ta đợi ở đây, đợi được mãi mà không thấy Diệp Trạch Đào đến, điều này làm cô ta không hài lòng.
Nghĩ đến khi bọn người Lưu Phàm rời đi cùng với mấy công tử nổi tiếng ở Bắc Kinh cười nói ra đi, trong lòng Tô Ảnh ao ước. Lăn lộn trong vòng tròn này, điều cần là tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhìn Lâm Cầm Tiên kia, giờ không phải đã dựa vào Lưu Phàm rồi sao, nhìn sự đắc ý của cô ta trước lúc ra đi kìa!
Dựa vào cái gì mà cô ta có thể dựa vào các công tử, còn mình thì chỉ bên cạnh một thằng nhà quê chứ!
Lại nhìn đến mình đang ngồi ở đây, khi vẻ mặt khác thường của mọi người nhìn lại, Tô Ảnh liền cảm thấy mình có chút hạ giá.
- Ồ, bọn họ đã đi rồi?
- Đều là những đại thiếu gia có tiếng ở Bắc Kinh, anh làm gì thế, đi lung tung khắp nơi, mau tới nhanh, đừng để bọn họ sốt ruột chờ!
Cũng chẳng cần đợi cho Diệp Trạch Đào lên tiếng, Tô Ảnh nóng lòng đứng dậy đi qua bên đó.
Diệp Trạch Đào nhìn cô ta một cái, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là người ham quyền hám lợi.
Hôm nay Tô Ảnh cảm thấy trong lòng vô cùng bất mãn. Rõ ràng khó khăn lắm công tử Lưu gia mới gọi đến mình, không ngờ người mình đến tiếp lại là một thanh niên như vậy. Lại nhìn bộ dạng của Diệp Trạch Đào trước mắt mình hiện giờ, đôi giày rẻ tiền, giá tiền chắc chưa đến một trăm, quần áo trên người cũng là hàng rẻ tiền. Nhìn khắp cả người cộng lại may ra chưa đáng giá mấy trăm tệ. Lại nhìn tình cảnh Diệp Trạch Đào đến đây như một thằng nhà quê, Tô Ảnh còn có chút bực mình. Khi nghĩ đến người Lâm Cầm Tiên kia được khoác taycông tử của Lưu gia Lưu Phàm, mình lại chỉ có thể tiếp một thằng nhà quê Diệp Trạch Đào, trong lòng Tô Ảnh rất không vui. Càng nghĩ càng không hài lòng. Ít nhiều có chút oan ức nói lên lời còn có chút xúc phạm.
Vốn Diệp Trạch Đào có ý xin lỗi, khi nghe thấy Tô Ảnh nói lời này, khẽ nhíu mày nói:
- Bọn họ đi việc của họ, cô có việc thì làm việc của cô, tôi xem tiếp.
Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào không chỉ không đi mà ngược lại đi xuống dưới.
Bán đấu giá lúc này là chữ ký của một nữ minh tinh, Diệp Trạch Đào biết rằng, bên trong này có một chút nội dung không thể cho người khác biết.
Khi nghe mọi người ra giá lập tức lên đến mấy vạn tệ, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm rằng, quả nhiên chỉ cần biết nghĩ, chỗ nào cũng cần tiền.
Tô Ảnh đứng ở đó vốn cho rằng mình vừa nói, Diệp Trạch Đào sẽ vội vàng đi đến, không ngờ hắn lại ngồi xuống ngon lành. Trông thấy như vậy sắc mặt càng của cô ta càng thay đổi nhiều hơn.
Đi không được, không đi cũng không xong. Ít nhiều có chút xấu hổ.
- Cô cũng muốn đấu giá?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Tô Ảnh nói:
- Anh muốn xem, thì tự xem đi, tôi đi trước.
Diệp Trạch Đào khoát tay, trong lòng Tô Ảnh đang nghĩ, đám người Lưu Phàm đến đó tán chuyện khoác lác, đều là những công tử có tiếng ở Bắc Kinh, nếu mình tiếp thằng nhà quê này, làm không tốt sẽ đánh mất cơ hội. Diệp Trạch Đào này không đi thì thôi, mình đi trước. Nếu làm tốt, cũng có thể câu được một anh công tử, đến lúc đó, sự phát triển của mình sẽ lên như xe tốc hành.
Nhìn Tô Ảnh đi rồi, Diệp Trạch Đào lắc đầu,là người gì vậy!
Lại nhìn ra ngoài một hồi, sau khi thực sự hiểu tình hình ở đây, sự hiếu kỳ của Diệp Trạch Đào cũng biến mất. Nói thật, ở đây hoàn toàn là một nơi đặc biệt cho một số người làm việc, là nơi phục vụ một số người nào đó, tất cả được khoác lên tấm sáo hợp pháp để thực hiện những chuyện phi pháp, chỉ là có người bảo vệ mà thôi.
Khi nghĩ đến có thể mở một nơi như vậy ở Bắc Kinh, Diệp Trạch Đào có chút kinh hãi. Cứ nghĩ là biết, mình hoàn toàn không thể có ảnh hưởng gì đến lực lượng ở đây.
Có lực lượng lớn bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu, Diệp Trạch Đào còn chưa đạt đến trình độ này.
Mất đi hứng thú, Diệp Trạch Đào liền đi ra ngoài, hắn đã không muốn nhìn tiếp nữa. Rời khỏi tòa nhà lớn này, hít thở không khí bên ngoài, Diệp Trạch Đào biết lực lượng của mình vẫn còn quá yếu.
Đứng ở bên ngoài chờ taxi, nghĩ đến việc Lưu Phàm chưa biết mình rời đi, liền gọi một cú điện thoại cho Lưu Phàm. Lúc này anh ta đang nói chuyện với mọi người rất vui vẻ, nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Lưu Phàm cười nói:
- Anh ở đâu vậy?
- Tôi đã đi khỏi đó rồi, anh cứ chơi, tôi có chút chuyện phải giải quyết.
Lưu Phàm liền nghi ngờ, nhìn thoáng qua Tô Ảnh nói:
- Có phải anh không vui?
- Không phải, tôi nhận được một cú điện thoại, phải đi gặp một người, không ảnh hưởng tới anh!
Khi Lưu Phàm gác điện thoại, ánh mắt liền nhìn về phía Tô Ảnh, trầm giọng nói:
- Cô làm anh ấy tức giận rồi phải không?
Tô Ảnh nói:
- Anh ta nói không cần tôi theo, tự mình xem, tôi thấy anh ta đang xem đấu giá, liền đến đây trước.
Lưu Phàm giơ tay tát một bạt tai.
“Páp” một tiếng, Lưu Phàm liền lớn tiếng nói:
- Đồ kỹ nữ thối tha, ông đây gọi ngươi đến là để tiếp đãi anh ấy, cô giỏi thật, người không tiếp cho tốt, chạy tới đây làm gì?
Một vị công tử lại hỏi:
- Phàm thiếu gia, sao vậy?
- Mẹ kiếp, ông đây kêu cô ta chăm sóc tốt Diệp Trạch Đào, thế mà cô ta lại thế, người không tiếp, chạy đến đây, làm cho anh ấy bỏ đi rồi!
Nói xong lại muốn đánh người.
Tô Ảnh bị đánh, cô ta thế nào cũng không ngờ đến sẽ có chuyện như vậy, muốn khóc lại không dám khóc.
Người hỏi kia giật mình nói:
- Diệp Trạch Đào nhà các anh?
Lưu Phàm gật đầu nói:
- Hôm nay lão gia sắp xếp cho tôi nhiệm vụ tiếp đãi tốt anh ấy, đồ kỹ nữ thối này, sắp xếp vui chơi một chút thôi mà cũng