Dương Thăng Hải cảm thấy mình nhất định phải nhanh chónh xoay chuyển lại tình thế này, vội nói với Trịnh Thành Trung:
- Lãnh đạo cũ, tôi cũng có tìm hiểu một chút về đồng chí Diệp Trạch Đào này rồi, làm cho Thảo hải phát triển tốt lắm, gần đây tôi cũng đang định đến Thảo Hải một chuyến.
Đây là một thái độ ủng hộ Diệp Trạch Đào mà Dương Thăng Hải vừa mới nghĩ ra, mà cũng là muốn thăm dò ý tứ của Trịnh Thành Trung một chút.
Trước đây tuy Trịnh Thành Trung có ám thị, Dương Thăng Hải vẫn không chứng kiến được quan hệ thân mật đến mức độ này của Trịnh gia với Diệp Trạch Đào. Khi biết Diệp Trạch Đào muốn cưới con gái nhà họ Lưu, nghĩ rằng Lưu gia và Trịnh gia cũng gọi là có quan hệ, thì chỉ đoán có lẽ là nể mặt Lưu gia nên Trịnh Thành Trung mới bảo mình quan tâm. Bây giờ mới phát hiện suy nghĩ của mình đã chệnh hàng km rồi, không cần nói quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh gia mà chỉ cần xem chuyện Diệp Trạch Đào có thể gặp được Hoa Uy thì cũng đáng để coi trọng lắm rồi.
Trịnh Thành Trung bèn mỉm cười nói:
- Sự phát triển của Thảo Hải quả thực là có rất nhiều đổi mới, gần đây tôi cũng đang suy nghĩ đến vấn đề xây dựng nông thôn mới. Hôm nay nhân cơ hội này, tôi cũng muốn thảo luận với Diệp Trạch Đào một chút vấn đề này. Chúng ta muốn phát triển thì phải không ngừng đổi mới, về mặt này sự phát triển của Thảo Hải có không ít cái lấy ra được. Nếu như cậu có thể đi nghiên cứu được thì rất tốt, nếu thật sự là có thể nghiệm tốt thì phải kịp thời nhân rộng. Gần đây Trung ương đang rất coi trọng việc phát triển nông thôn mới. Nếu như trở thành một huyện thí điểm thì cũng là việc tốt với các cậu mà!
Dương Thăng Hải chợt
sáng mắt lên, Trịnh Thành Trung nói chuyện này đã lộ ra chính sách tiếp theo của Trung ương, nếu như Thảo Hải thử nghiệm thành công thì mình cũng là người có thành tích, đây đúng là hai bên cùng có lợi đây mà, chính vì thế nên anh ta cũng rất sốt ruột.
Dương Thăng Hải đến Ninh Hải rồi, cũng cảm nhận được sự phức tạp của Ninh Hải, tự mình cũng hơi khó bắt đầu, đặc biệt là thế lực của Tỉnh ủy rất là phức tạp, mình đã vất vả lắm mới lôi kéo được vài đồng minh, muốn phát triển công việc mà đầu mối để bắt đầu rất khó nắm bắt.
Việc mà Trịnh Thành Trung nói thực sự là một xuất phát điểm.
- Lãnh đạo cũ quả đúng là đứng ở vị trí cao, anh đã nói như vậy, tôi được mở tầm mắt rồi.
Trịnh Thành Trung cười ha ha:
- Thăng Hải, cậu mới đến Ninh Hải, nếu muốn triển khai công việc, đoàn kết tất cả những đồng chí có thể đoàn kết được là quan trọng rồi. Sư phụ của Tiểu Diệp là Điền Lâm Hỷ, ông Điền ở Ninh Hải đã nhiều năm, bây giờ Ninh Hải có Tiểu Diệp ở đó, cậu hãy quan tâm nhiều hơn đến Tiểu Diệp.
Dương Thăng Hải liền hiểu ngay ý của Trịnh Thành Trung, nếu mình có thể kết thành đồng minh với người của họ Điền thì sẽ hỗ trợ được rất nhiều cho việc triển khai công việc ở Ninh Hải, đây là một tín hiệu.
Thấy Dương Thăng Hải nhìn sang với ánh mắt sáng ngời, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Nghe nói Diệp Trạch Đào còn nhận Ngô Diên Hạo Bác làm cha nuôi nữa đó!
Dương Thăng Thành đã tính toán chuyện này rồi, Ngô Diên Ngạo Bác ở Tỉnh ủy Ninh Hải có một lá phiếu, Điền Lâm Hỷ có hai lá phiếu, trong tay mình giờ cũng có hai phiếu, nếu như kéo hết được những phiếu này về thì trong tay mình sẽ có tới năm phiếu, điều này có nghĩa là có lực lượng cực mạnh ở Ninh Hải rồi!
Đây chính là một đầu mối xuất phát lớn đây!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nhìn Dương Thăng Hải, mình nêu ra mấy nội dung như vậy, nếu như Dương Thăng Hải mà vẫn còn không hiểu tầm quan trọng của Diệp Trạch Đào thì anh ta thật không xứng với cái chức vụ đó rồi.
Sau khi Dương Thăng Thành nghĩ và hiểu ra, gật đầu nói:
- Bí thư Trịnh, tôi cho rằng bây giờ nhất định phải tiến hành tổng kết các kinh nghiệm phong phú của Thảo Hải, đây là của cải quý giá của Ninh Hải chúng ta đấy!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Sự phát triển của Ninh Hải được rất nhiều người quan tâm!
Hai người nói chuyện ở đây, Phương Mai Anh đã bước nhanh đi.
Nhà họ Trịnh là một ngôi biệt thự độc lập trong khu này, mọi người trong khu này đều có những ngôi nhà như vậy, từ chỗ họ đi ra đến trạm gác bên ngoài nhất cũng phải đi qua vài trạm kiểm soát, bình thường thì đều ngồi trên ôtô, hôm nay lúc Phương Mai Anh vội vội vàng vàng đi ra thì không kịp ngồi xe, đúng là cảnh sắc ở đây rất đẹp nhưng mà đoạn đường này cũng không ngắn đâu.
- Chủ nhiệm Phương, chị muốn đi đâu vậy?
Một chiếc xe dừng lại, một người phụ nữ thò đầu ra hỏi.
- Tôi đi dạo! Phương Mai Anh cười và nói vậy.
Chiếc xe này đã đi rồi, vừa đi được vài bước nữa, lại một chiếc xe khác đến, xe lại dừng, một người trung niên mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Phương, tôi thấy xe con gái chị đang đậu ở đằng kia kìa.
Phương Mai Anh liền cảm thấy kỳ lạ rồi, cười nói:
- Chắc là xe hỏng rồi.
Người trung niên đó bèn nói:
- Có cần giúp đỡ không?
- Không cần, không cần, cái này tôi….
Cái con này!
Phương Mai Anh nghĩ trong đầu, lẽ nào xe thật sự bị hỏng sao
Nơi đây đều là chỗ ở của các cán bộ lãnh đạo, hai người lúc nãy đều là đến thăm bố mẹ, Phương Mai Anh cũng quen biết họ, đều làm việc trong cơ quan Trung ương.
Thời tiết đến thật là nóng nực.
Đi đoạn đường này, Phương Mai Anh cảm thấy da dẻ đã phát nóng lên, quên không mang ô theo rồi!
Nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy xe đang đỗ sát vào phía trong, bên trong này người cơ bản là rất ít, vội vàng lái xe qua đều không mấy chú ý đến.
Người đâu?
Lúc Phương Mai Anh nhìn thấy xe đậu ở chỗ đó liền nhìn xung quanh nhưng không hề nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đâu cả.
Vội vàng đi đến ghé sát mắt vào kính xe, Phương Mai Anh nhìn vào trong.
Xe của Trịnh Tiểu Nhu chỉ có thể từ trong nhìn được ra ngoài chứ từ bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong.
Lúc Phương Mai Anh ghé sát vào nhìn, bà ta không thể nhìn thấy cái cảnh bên trong xe, nhưng làm cho Diệp Trạch Đào khiếp sợ vô cùng.
Diệp Trạch Đào đang cùng Trịnh Tiểu Nhu diễn trò ân ái mãnh liệt, vô tình ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cặp mắt của Phương Mai Anh đang ghé sát vào kính xe.
Vốn dĩ