Hai người điều chỉnh lại tâm trạng một chút, Trịnh Tiểu Nhu có một chút xấu hổ nói:
- Bây giờ có thể đi được chưa?
Nhìn thoáng qua Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chỉ có một chút như thế, mặt của em đã đỏ cả lên rồi, nhìn một cái là đã thấy ánh xuân tràn về rồi!
Đấm nhẹ vài cái lên vai của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu gắt giọng nói:
- Tất cả đều tại anh cả đó!
Lúc ở cùng với Trịnh Tiểu Nhu, cả hai đều rất thoải mái, Tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng rất sảng khoái.
- Mặc kệ, Nếu còn không đi nữa, thế nào cũng bị bọn họ cười chết!
Nhấn ga một cái, Trịnh Tiểu Nhu lái chiếc xe chạy về phía trước.
Nhìn Trịnh Tiểu Nhu chuyên tâm vào việc lái xe, biểu hiện của Trịnh Tiểu Nhu lúc này đã phục hồi lại hình dáng tao nhã của cô. Điều này làm cho Diệp Trạch Đào có một cảm giác không thật lắm, cũng không biết rốt cuộc người nào mới là Trịnh Tiểu Nhu, lúc thì ngay thẳng phóng khoáng, lúc thì tao nhã yên lặng!
Không đợi Diệp Trạch Đào hiểu hết, xe đột ngột phanh lại một cái, Trịnh Tiểu Nhu có chút ngượng ngùng nói:
- Mẹ, mẹ đến đây làm gì thế?
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn một cái, liền nhìn thấy Phương Mai Anh đứng bên đường dường như đang nhìn một cái gì đó.
Diệp Trạch Đào chú ý tới vẻ mặt của Phương Mai Anh cũng có chút ít thẹn thùng.
- Tiểu Nhu à, các con đi đâu mà lâu như vậy, mẹ qua đây để xem xem.
Phương Mai Anh này thật sự là người biết nói chuyện, điều này biểu hiện cho việc bà ta không nhìn thấy hai người đang làm chuyện đó.
Vừa nghĩ tới hành vi trên xe vừa rồi của con gái mình và Diệp Trạch Đào, Phương Mai Anh cũng có chút khó xử.
Khi Phương Mai Anh nói chuyện, ánh mắt nhìn trên khuôn mặt của hai người.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào có chút say xe, ngừng xe để Trạch Đào nghỉ ngơi một chút rồi mới tới đây.
- A, thế nào rồi, có cần tìm bác sĩ lại xem thế nào không.
Hai mẹ con này đều mở to mắt nói dối, Diệp Trạch Đào sửng sốt khi nghe.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Không sao rồi, có thể là do căng thẳng ở bên thủ trưởng, bây giờ thì không sao cả rồi.
Phương Anh Mai vội vàng nói:
- Vậy là tốt rồi, Vậy là tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi.
Bốn phía đều không có người, liền nói như vậy vài câu.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Chào cô Phương.
Không đợi Phương Mai Anh nói chuyện, Trịnh Tiểu Nhu gay gắt nói:
- Mẹ ở một nơi xa như vậy qua đây, còn gọi cái gì là cô à, chuyện của chúng ta đâu phải mẹ không biết, anh xưng hô như thế à?
Câu nói này!
Nghe được những lời nói làm rõ của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào ngây ngẩn cả người, Phương Mai Anh cũng ngây ngẩn cả người.
Nhìn bốn phía cũng không có người, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, việc này duỗi đầu ra hoặc co đầu vào cũng là một đao, chuyện cũng đã tiến triển đến đây rồi, bây giờ muốn thay đổi cũng không được nữa, có chút lúng túng nói:
- Mẹ.
Vốn là hai mẹ con đang rất hồi hộp nghe Diệp trạch Đào xưng hô, trong lòng âm thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng Trịnh Tiểu Nhu phóng khoáng, nhưng cũng rất khó nghĩ trong lòng, bây giờ tiếng xưng hô đó cũng coi như là chính thức làm rõ sự việc.
- Mẹ, trời nắng lắm, mẹ lên xe đi, Trạch Đào cũng đã gọi mẹ rồi, người một nhà cả thì cũng đừng khách khí nữa!
Phương Mai Anh âm thầm nhíu mày, hôm nay con gái hạ quyết tâm đem gạo sống nấu thành cơm đây!
Nghĩ đến việc làm vừa rồi của hai người trên xe, Phương Mai Anh cũng cảm thấy lên xe không tốt lắm, liền cười nói:
- Trạch Đào, để Tiểu Nhu cùng con về trước đi, mẹ muốn hoạt động một chút, đi bộ một chút đối với cơ thể mới có lợi.
Trong lòng Trịnh Tiểu Nhu vui mừng nói:
- Vậy cũng tốt, dù sao cũng chỉ vài bước, chúng con đi qua đó trước vậy.
- Đi đi, đi đi, ba của con có nhiều chuyện lắm, đúng lúc chú Dương của con cũng đang ở đó, mọi người nhận biết nhau một chút, đối với phát triển của Diệp Trạch Đào cũng rất có lợi.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu mới nghĩ đến việc Dương Thăng Hải là chủ tịch tỉnh, vội vàng nói:
- Được rồi, con dẫn Trạch Đào đi gặp chú Dương.
Nhìn xe chạy đi rồi, Phương Mai Anh mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, cười mắng:
- Con bé chết tiệt này, không biết mắc cỡ là gì!
Mặc dù đang mắng, trong lòng thì lại rất vui mừng, con gái mình có được biểu hiện như thế này, thì đã chứng mình rằng con gái mình thật sự đang rất hạnh phúc, rốt cuộc cũng được nhìn thấy con gái mình vui vẻ, chuyện này là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Phương Mai Anh liền quan tâm đến Diệp Trạch Đào, lại nghĩ tới tình huống vừa rồi Diệp Trạch Đào gọi mình bằng “ Mẹ”, Phương Mai Anh nở nụ cười, tuy rằng con rể này vẫn chưa chính thức, cũng coi như là mình đã yên tâm một mối tâm sự rồi.
Sau khi Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu trở về, Trong lòng của Diệp Trạch Đào đã không còn căng thẳng nữa rồi. Tất cả mọi chuyện trong nhà này, mẹ vợ là người khó khắc phục nhất, chỉ cần khắc phục được mẹ vợ, về phần ba vợ thì dễ rồi. Vừa rồi mẹ cũng đã gọi rồi, có lẽ bên Trịnh Thành Trung cũng không có vấn đề gì lớn đâu.
Lúc tới phòng khách, Diệp Trạch Đào nhìn một cái liền thấy Trịnh Thành Trung đang ngồi đó nói chuyện với Dương Thăng Hải.
Hai người họ cũng nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Đào đi vào.
Trịnh Tiểu Nhu đã lớn tiếng nói:
- Chào chú Dương.
Diệp Trạch Đào cũng vội vàng cung kính nói:
- Chào chủ tịch Dương.
Trịnh Thành Trung liền nở nụ cười trên mặt nói:
- Thăng Hải, chú nhìn xem, ngay cả Tiểu Diệp cũng nhận ra chú!
Dương Thăng Hải cười nói:
- Tiểu Diệp không tệ, phát triển ở Thảo Hải rất tốt đấy!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, mau ngồi xuống đây nói chuyện, vừa rồi ta vừa nói chuyện về mô hình phát triển của Thảo Hải với Chủ tịch tỉnh của con, dự án phát triển của các con xuất hiện rất nhiều cơ hội, nếu có thể tổng kết lại, đối với công việc phát triển nông thôn của Đảng chúng ta thì đó là một kinh nghiệm.
Trịnh Tiểu Nhu vào châm thêm nước nóng cho Dương Thăng Hải nói:
- Chú Dương, năng lực của Trạch Đào rất tốt, chỉ có điều không thể dang tay ra mà làm việc, sau này hi vọng chú Dương chiếu cố nhiều hơn thôi!
Trong câu nói đó mang theo giọng điệu nũng nịu.
Dương Thăng Hải nhìn Trịnh Thành Trung cười nói:
- Mệnh lệnh của Tiểu Nhu tôi phải chấp hành thôi!
Trịnh Thành Trung cười ha ha nói:
- Cái con này!
Cũng không có nói Trịnh Tiểu Nhu không đúng.
Dương Thăng Hải nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nhìn thấy biểu hiện cung kính của Diệp Trạch Đào đối với mình, trong lòng cũng cảm thấy có thiện cảm, trong lòng thầm nghĩ, cậu thanh niên này cũng không tệ. Mặc dù đã có không ít trợ lực, nhưng chính mình cũng không tỏ ra là bộ dạng là một thiên vương lão tử.
Dương Thăng Hải cũng rất muốn biết được việc Diệp Trạch Đào gặp Hoa Uy. liền dò hỏi:
- Tiểu Diệp, nghe nói lão Hoa cũng rất coi trọng chuyện Thảo Hải?
Chuyện này không