Diệp Trạch Đào âm thầm quan sát Hồ Vũ Mị, cảm giác thấy người phụ nữ này rất thông minh, biểu hiện ra một vẻ rất kiều mỵ, biết lợi dụng Ninh Quân để giúp cô ta phát triển việc kinh doanh buôn bán và gia tăng mối quan hệ. Vừa nói chuyện cùng với Ninh Quân, hắn vừa nghĩ, lúc này Hô Diên Ngạo Bác đang ở vào thời kỳ mấu chốt, nếu như nguyên thư ký của ông ta lại xảy ra chuyện thì đúng là một chuyện vô cùng xấu đối với ông ấy. Rất có khả năng sẽ trở thành trở ngại trên con đường thăng tiến của Hô Diên Ngạo Bác. Chuyện này mình phải chú trọng hơn mới được!
Cái cô Hồ Vũ Mị đó hình như cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào, nên cô ta tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Trạch Đào. Khi nói chuyện thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với hắn.
Trông thấy cô ta chơi trò đùa bỡn với mình như vậy, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy Ninh Quân đang gặp nguy hiểm.
- Trạch Đào, Tiểu Hồ tuyệt lắm, gia cảnh không được tốt lắm, vẫn luôn một mình cô ấy bươn trải. Tôi chỉ là tùy tiện giúp đỡ một chút mà thôi. Cậu thấy đấy, phát triển cũng nhanh đấy chứ!
- Anh Ninh, nếu như không có anh giúp thì em làm gì có được ngày hôm nay chứ. Tất cả những thứ này đều là do anh mang đến cho em cả!
Hồ Vũ Mị nũng nịu nói với Ninh Quân.
Ninh Quân cũng vui vẻ cười lớn.
- Trạch Đào, lần này lão Sở đã quyết tâm dốc lòng vì cậu, hai người thân thiết với nhau từ khi nào vậy?
Đó là điểm mà Ninh Quân cảm thấy nghi hoặc nhất. Anh ta hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc là cái lão Sở Tuyên này làm sao mà lại đi giúp Diệp Trạch Đào như thế.
Diệp Trạch Đào liếc Hồ Vũ Mị một cái rồi mỉm cười nói:
- Bí thư Sở là người luôn đặt sự nghiệp lên vị trí cao nhất. Nhìn thấy sự phát triển của Thảo Hải nên chắc ông ta cũng hy vọng huyện Thảo Hải có được một hoàn cảnh ổn định!
Ninh Quân khẽ gật đầu nói:
- Trạch Đào nói đúng lắm, thành tích của huyện Thảo Hải các cậu đều bày ra đó, lão Sở cũng chính là một con người của công việc. Tôi cảm thấy hình như ông ta không có một sở thích nào khác. Ở đời, nhiều khi cũng phải nên phóng túng một chút mới được.
Hồ Vũ Mị mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghe anh Ninh nói, vợ của anh Diệp xinh đẹp lắm, tôi thật sự muốn được thưởng thức một lần.
Diệp Trạch Đào thầm cười trong lòng, người đàn bà này cũng thật mưu mô, tìm cơ hội để kết nối quan hệ, dựa dẫm đi lên. Đối với Ninh Quân thật ra cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Khi nhìn về phía Ninh Quân, Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện ra hai hố mắt của Ninh Quân thâm đen trũng xuống. Điều đó chứng tỏ kết cục của việc ăn chơi phóng túng, quá độ mà nên.
- Anh Ninh, để em đi thông báo cho em gái, cô ấy sẽ đến ngay thôi.
Ninh Quân liền mỉm cười:
- Tốt lắm!
Quay mặt về phía Diệp Trạch Đào, Ninh Quân nói:
- Em gái của tiểu Hồ xinh đẹp lắm, Trạch Đào này, hai người làm quen với nhau một chút nhé!
Khi đang nói quả nhiên liền nhìn thấy một cô gái thân hình giống như Phương Di Mai bước đến.
- Chào chị, chào anh Ninh!
- Anh Diệp, đây là em gái của em, Hồ Vũ Linh. Thế nào, xinh chứ?
- Em gái, mau gọi anh Diệp đi. Anh Diệp là Chủ tịch huyện của huyện Thảo Hải đấy!
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Trạch Đào sắp trở thành Bí thư huyện ủy rồi.
Cái cô Hồ Vũ Linh liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái rồi chào:
- Chào anh Diệp.
Nói xong quay qua nói với Hồ Vũ Mị:
- Chị, chị vội vội vàng vàng gọi em đến đây làm gì, em đang tụ tập với đám bạn học mà.
Nói rồi cầm lấy điện thoại lật lật nhìn.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến ý tưởng của của mấy cô gái làm gì, đoán rằng dạo này đi theo Ninh Quân, chắc cũng đã gặp được nhiều vị lãnh đạo lớn, nên chẳng có cảm giác gì đối với một cán bộ cấp huyện.
- Ha ha, Trạch Đào, nào, chúng ta cùng cạn ly!
Cùng Ninh Quân uống vài ly rượu rồi cùng nói chuyện phiếm.
Điện thoại của Hồ Vũ Mị reo không ngừng, và cô ta cũng bận rộn nghe điện thoại.
- Anh Ninh, tiểu Hồ bận rộn nhỉ!
Diệp Trạch Đào cố tình nói ý.
Cười ha hả, Ninh Quân nói:
- Tiểu Hồ rất giỏi, chẳng bao lâu đã nổi tiếng trong tỉnh rồi, làm ăn cũng phát đạt lắm!
- Em gái, kính rượu anh Diệp đi!
Hồ Vũ Mị nói với em gái của mình như vậy.
Hồ Vũ Linh miễn cưỡng cầm chén rượu đến uống cùng Diệp Trạch Đào, rồi nói với chị gái:
- Chị, ngày kia là sinh nhật của mẹ rồi, mọi người nói phải tổ chức tiệc rượu cho mẹ. Chị đã chuẩn bị chưa?
Hồ Vũ Mị liếc nhìn Ninh Quân nói:
- Anh Ninh, đến lúc đó em muốn mời anh Diệp đến tham gia, anh thấy thế nào?
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Sinh nhật của mẹ, đó là chuyện vui, chắc chắn lúc đó Trạch Đào phải đến rồi.
Diệp Trạch Đào trong lòng trầm xuống, Ninh Quân xử lý không được khéo rồi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng sẽ không nói được gì cả, chỉ mỉm cười nói với Ninh Quân:
- Anh Ninh, gần đây trên tỉnh có một số thay đổi, anh cần phải chú ý hơn mới được.
Thấy hai người nói chuyện, Hồ Vũ Mị ra ám hiệu cho cô em gái, hai người cùng đi ra chỗ khác.
Một hồi lâu sau, Diệp Trạch Đào liền phát hiện thái độ của cái cô Hồ Vũ Linh liền thay đổi. Ánh mắt của cô ta nhìn mình đã lộ ra vẻ phong tình.
Hơi chau mày, Trạch Đào đoán Hồ Vũ Mi có lẽ đã nói cho cô em gái biết một số tình hình của mình, nếu không thì làm sao có được sự thay đổi đó.
- Anh Diệp, em xin được kính anh một ly.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Hồ công tác ở đâu?
- Anh Diệp, em và chị gái vốn công tác ở đoàn ca múa, nhưng giờ không còn làm ở đó nữa rồi.
Ninh Quân cười nói:
- Tôi có nói với Đoàn trưởng của họ mấy câu, tất cả đều theo lẽ thường, xin ra ngoài tự kiếm ăn, cũng không ảnh hưởng đến đãi ngộ của bọn họ.
Diệp Trạch Đào liền không nói gì thêm nữa.
Cùng với không khí buổi tiệc, hai chị em biểu hiện quá nhiệt tình. Hồ Vũ Mi đương nhiên nhắm vào Ninh Quân, còn cô em gái của cô ta thì vô cùng thoải mái, biểu hiện của cô ta với Diệp Trạch Đào y như họ là người một nhà vậy.
Thật đúng là!
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng không yên tâm về Ninh Quân.
- Ha ha, Trưởng ban Ninh, biết cậu ở đây, mấy người chúng tôi đến để kính cậu một ly.
Vừa nói, mấy người giống như ông chủ cầm