Bắt chặt tay Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Khương cống hiến rất lớn cho Thảo Hải, sau này huyện chúng tôi rất mong được Bí thư Khương tiếp tục ủng hộ hơn nữa cho sự phát triển của Thảo Hải.
Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thành ủy Ninh Quân ngày hôm sau đã đến Thảo Hải để tuyên bố việc điều chỉnh ban lãnh đạo Thảo Hải hiện nay. Ninh Quân đã đi rồi, bây giờ nhìn thấy Khương Chính Quyền sắp lên xe, Diệp Trạch Đào liền bước đến bắt tay Khương Chính Quyền nói như vậy.
Hôm qua uống hơi nhiều rượu, Khương Chính Quyền cảm thấy vẫn hơi nặng đầu. Nghe thấy câu nói của Diệp Trạch Đào, anh ta cảm thấy trong lòng rất xúc động. Nghiêm túc mà nói, sự ra đi của mình cũng không phải là sự bài xích của Diệp Trạch Đào. Anh ta từ lâu đã biết đây là chuyện tất nhiên.
Khẽ vỗ vai Diệp Trạch Đào, Khương Chính Quyền nói:
- Trạch Đào, tôi hiểu tất cả rồi, hai chúng ta lúc nào cũng hợp tác vui vẻ nhé!
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào hiểu rằng thực ra anh ta cũng không có chỗ nào là không hài lòng về mình cả.
Cùng vào e-kip với Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào rất hài lòng, hắn cảm thấy Khương Chính Quyền đã nương tay với mình.
- Anh mãi mãi là lãnh đạo của tôi!
Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu.
- Làm tốt nhé!
Khương Chính Quyền lại vỗ nhẹ vào vai Diệp Trạch Đào.
Nhìn chiếc xe của Khương Chính Quyền rời đi, Diệp Trạch Đào liền có chút thất thần. Nếu như Khương Chính Quyền không phải là người của Tạ Dật thì có lẽ anh ta cũng sẽ chung sống với mình rất ổn đấy!
Khi Diệp Trạch Đào đang trầm tư ở đó thì các thành viên trong ban lãnh đạo huyện đều nhìn hắn rất kính nể. Bắt đầu từ bây giờ, Thảo Hải coi như hoàn toàn trở thành địa bàn của Diệp Trạch Đào rồi, cũng không biết tiếp theo hắn sẽ làm nên chuyện gì nữa.
Về đến văn phòng, Diệp Trạch Đào nói với thư kí Bàng Phí Vũ:
- Cậu mời cho tôi Bí thư Trần và Trưởng phòng Chử đến.
Rất nhanh, Trần Tỏa Nguyên và Chử Lâm Ý đã đến phòng làm việc của Diệp Trạch Đào.
Rõ ràng trước khi đến Chử Lâm Ý đã được Sở Tuyên mớm lời, anh ta nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ đầy tôn kính.
Sau khi hai người bắt tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Bác Trần, Lâm Ý, tôi mời hai người đến đây với một mục đích là, ban lãnh đạo các cấp hiện nay của Thảo Hải theo tôi thì phải tiến hành điều chỉnh một đợt lớn, hai người thấy thế nào?
Trần Tỏa Nguyên hiểu mục đích của Diệp Trạch Đào là muốn loại bỏ một số người không hợp với hắn, chuyện này ông ta hoàn toàn là người của phía Diệp Trạch Đào, nên gật đầu rất mạnh nói:
- Tôi cũng cho rằng nên làm như thế.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn lại phía mình, từ chỗ Sở Tuyên Chử Lâm Ý sớm đã biết được mục đích mình được điều đến Thảo Hải. Sở Tuyên phải rời Thảo Hải, thậm chí còn rời khỏi tỉnh Ninh Hải, sau này người hậu thuẫn mình chính là Diệp Trạch Đào. Trong việc này mình hoàn toàn phải nghe theo lời của hắn thôi. Anh ta mỉm cười nói:
- Tôi nghe theo Bí thư.
Gã rất biết điều, lúc nào cũng xưng hô là Bí thư Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng là một người rất quyết đoán, bây giờ đã hoàn toàn nắm giữ được Thảo Hải. Hắn cũng sẽ chẳng bận tâm để ý đến những người cho rằng hắn chẳng ngồi yên được mấy hồi. Trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, lần này trên tỉnh chắc chắn sẽ xảy ra sự thay đổi lớn, kết quả của việc này sẽ là lực lượng phía sau của hắn sẽ mạnh chưa từng có. Hơn nữa, ai mà chẳng biết tình thế phát triển như thế nào. Nếu như thật sự không có lợi cho hắn thì sao? Sở Tuyên đã tạo điều kiện cho hắn thì hắn không thể phụ lòng ông ta được. Vì vậy, đối với hắn bây giờ là phải tranh thủ lấy thời gian, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ phát triển của Thảo Hải.
- Lâm Ý, chỗ tôi có ý kiến về việc điều chỉnh ban lãnh đạo Thảo Hải, cậu cầm một bản về nghiên cứu.
Chử Lâm Ý nhận lấy rồi nói:
- Vâng, tôi sẽ tổ chức tiến hành khảo sát ngay lập tức.
Thấy Chử Lâm Ý làm việc nhanh gọn, dứt khoát, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Lâm Ý làm việc rất quyết đoán!
Hàn huyên một lúc, sau khi tiễn Chử Lâm Ý ra về, Diệp Trạch Đào quay sang Trần Tỏa Nguyên nói:
- Bác Trần, sau này bác phải quan tâm nhiều hơn nữa đến Thảo Hải!
Trần Tỏa Nguyên trong lòng phấn khởi, mình càng ngày càng có tiền đồ. Ông ta nghĩ đến những ngày uất nghẹn trong lòng khi chưa đứng về phía Diệp Trạch Đào, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm thán. Bây giờ chỉ cần mình bám chặt lấy Diệp Trạch Đào thì những ngày tốt đẹp của mình coi như đã bắt đầu rồi!
- Bí thư Diệp, cậu yên tâm, tôi sẽ nghiêm chỉnh triển khai công việc theo chỉ thị của cậu.
Lại tiếp tục thể hiện thái độ.
Diệp Trạch Đào cũng không uốn nắn gì chỉ nói:
- Tôi nghĩ rồi, hiện nay có một số nhân viên cấp phó chủ tịch huyện trong ủy ban có lẽ cần tiến hành điều chỉnh!
Trần Tỏa Nguyên mắt sáng lên, đây là Diệp Trạch Đào muốn thu nạp người!
- Bí thư, theo tôi nên thay một số người không làm được việc. Đồng chí Đồng Quốc Chân là người hiền lành, không quá quyết đoán. Tôi thấy có thể để ông ta làm Phó chủ nhiệm Mặt trận Tổ quốc. Ngô Hiểu Bình con người này có không ít vấn đề, hai người kia còn tạm được.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Tôi tán thành quan điểm của bác. Bên Ủy ban Kỉ luật đã có một số tài liệu về Ngô Hiểu Bình rồi, vấn đề nam nữ rất quan trọng, Ủy ban Kỉ luật Thành phố sẽ về nhanh thôi. Ông ta chắc chắn không thể tiếp tục làm Phó chủ tịch huyện được nữa. Tôi thấy như vậy cũng tốt, đồng chí Ngưu Thường Thắng và đồng chí Thường Minh Quang sẽ là ứng cử viên của huyện. Phải mở một cuộc họp báo trên thành phố.
Trần Tỏa Nguyên thầm than một tiếng, cái tên Ngô Hiểu Bình này coi như tiêu đời rồi!
- Bí thư, tôi đồng ý!
Tiễn Trần Tỏa Nguyên về, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tiếp. Nếu như tiếp theo đây mình được trên tỉnh phê xuống thì Trần Tỏa Nguyên có thể sẽ làm Chủ tịch huyện.
Trong lúc Diệp Trạch Đào đang động thủ ở đây thì có một bản thông báo nhập học một lớp bồi dưỡng chuyên tu một năm của trường Đảng trung ương đã được gửi đến Tỉnh ủy Ninh Hải.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc cầm bản thông báo này xem một hồi lâu, gõ tay lên bàn một hồi.
Ninh Bảo Quốc cầm bản thông báo đến văn phòng của Bí thư Dương Hiên.
Gần đây tâm trạng của Dương Hiên không được tốt. Người của Mạnh Gia đã nhúng tay vào Ninh Hải càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu theo thì, có rất nhiều thứ rõ ràng là sai lầm, không hợp với tình hình địa phương Ninh Hải. Không theo gì, ông ta lại biết Mạnh Gia