Lần này ăn cơm, ngoại trừ Phương Di Mai, Cao Thường Thiên không đem thoe người nào đến cả.
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Cao Thường Thiên cũng là người rất biết nói chuyện, biểu hiện của anh ta rất thân mật, nói chuyện cùng với Diệp Trạch Đào rất vui vẻ.
Phương Di Mai là người cảm thấy kỳ lạ nhất. Tay Cao Thường Thiên này nổi tiếng ở Ban Tổ chức cán bộ là người rất nghiêm túc, thế mà hôm nay lại lạy thay đổi hoàn toàn dáng vẻ đó. Cô ta không ngờ khi hai người nói chuyện lại có thể nói đến nhiều câu chuyện cười đến như thế.
Làm tốt công tác phục vụ chính là chuyện mà Phương Di Mai hiện giờ đang làm. Cô thật sự đang rất chú tâm vào công việc của mình, luôn bận rộn với sự tiếp đón, chào hỏi.
Trông thấy năng lực làm việc rất năng nổ của Phương Di Mai, Cao Thường Thiên nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp, quân của cậu xuất sắc lắm. Tiểu Phương của Ban tổ chức cán bộ là một nhân viên rất có năng lực, đối với những đồng chí như vậy Ban tổ chức nhất định càng phải trọng dụng.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Có được sự quan tâm và giúp đỡ của Trưởng ban Cao, thì sự tiến bộ của Tiểu Phương chắc chắn sẽ rất nhanh.
Cao Thường Thiên cười ha hả nói:
- Tố chất của bản thân cô ấy rất tốt, những đồng chí như vậy đương nhiên là sẽ phát triển rất nhanh.
Vì Phương Di Mai vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình: muốn đi hay ở lại nên Diệp Trạch Đào tạm thời cũng không tiện giúp đỡ cho quyết định của cô ta.
Nếu Cao Thường Thiên còn tại vị, Phương Di Mai lưu lại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không tồi!
Khi hai người đang trò chuyện, bỗng nghe thấy ở bên ngoài có tiếng ồn ào.
Diệp Trạch Đào nghe thấy liền nghi hoặc:
- Sao lại là Tiểu Phương?
Cao Thường Thiên cũng nhíu mày:
- Đúng là tiểu Phương rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Để tôi.
Dù sao thì Cao Thường Thiên cũng thân phận là phó trưởng ban, đương nhiên lúc này không thể xuất đầu lộ diện, nên đành cười cười gật đầu:
- Cậu ra xem xem thế nào.
Diệp Trạch Đào đi ra khỏi phòng nhìn, thấy một cô gái đang chỉ vào Phương Di Mai chửi bới, còn một cô gái khác đang đứng một bên gọi điện thoại.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi một tiếng.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi, Phương Di Mai mới ấm ức nói:
- Cô ta va phải người tôi, điện thoại bị văng ra ngoài, tôi đồng ý đền rồi, nhưng cô ta vẫn không chịu mà còn chửi mắng tôi!
- Con ** thối tha, cái điện thoại này đáng giá lắm, mày nói đền một chữ là xong hả? Bà này không chỉnh cho mày phải mất đi nơi náu thân ở Ninh Hải này thì không phải là họ Tạ.
Nghe thấy lời nói này, Diệp Trạch Đào liền cau mày.
Tiến lên thêm vài bước, Diệp Trạch Đào nhẹ nhẹ vỗ lên vai của Phương Di Mai.
Phương di mai lại ấm ức nói:
- Cũng chẳng phải lỗi của tôi, khi tôi đi qua thì cô ta đã va vào người tôi rồi, lúc đó cô ta đang nghe điện thoại, nên chiếc điện thoại mới rơi ra. Tôi cũng đã nhìn kỹ rồi, chiếc điện thoại đó không hề bị làm sao cả.
Diệp Trạch Đào liền quay sang nói với cô gái đang chửi mắng:
- Nếu điện thoại không sao rồi sao cô còn chửi người ta, thôi đi thì hơn.
- Mày là người tình của con kia phải không? Bọn mày đúng là giống nhau, cùng một giuộc cả. Mày cứ tưởng nhẹ nhàng như thế là xong hả? Chưa xong đâu, mày có biết lúc nãy là một dự án lớn lắm không? Điện thoại bị bay ra ngoài, người ta là một doanh nghiệp Nhật Bản, bọn họ lại cứ tưởng bọn tao đập điện thoại của họ. Đó là một trăm triệu tiền đầu tư đó, mày có đền nổi không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Cho dù có là như thế thì cô cũng không được chửi mắng người khác vô cớ như thế chứ?
Tính tình hôm nay của Diệp Trạch Đào cũng rất tốt, hắn không muốn sinh sự.
Đối phương hừ một tiếng:
- Chửi mày thì đã làm sao nào? Tao không những chửi mà còn đánh nữa đó. Mày làm cái gì vậy, có gan thì ra đây nào.
Lửa giận trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu bốc lên, hắn trầm giọng nói:
- Cô muốn thế nào mới được?
- Tao cũng không cần chúng mày làm gì, chỉ cần đi theo tao đến gặp mấy người Nhật Bản kia là được. Đến trước mặt họ nói rõ mọi chuyện, rồi nói xin lỗi họ. Nếu như được những người Nhật Bản đó tha thứ, thì việc này coi như xong!
- Nếu chúng tôi nói không đi thì sao?
Dẩu mỏ lên, cô ta nói:
- Mày dám sao?
- Hừ, sao tôi lại không dám chứ?
Diệp Trạch Đào từ trước đến nay chưa từng gặp một phụ nữ nào ngang ngược, lộng hành đến như vậy, liền hằn học nhìn cô ta.
- Chị Tạ, doanh nghiệp Nhật Bản đến rồi.
- Các người nghe cho rõ đây, chuyện này cho dù thế nào thì cũng phải nói rõ ràng trước mặt bọn họ. Nếu không, thì các người liệu hồn đấy!
Cô gái kia nhìn Phương Di Mai nói.
Diệp Trạch Đào đã nổi giận từ lâu rồi, chuyện này là cái thể loại gì chứ. Tự mình đi không cẩn thận, va phải người ta chẳng may rơi điện thoại, cho dù là một thương nhân người Nhật Bản đi nữa thì cũng không thể nào ép Phương Di Mai phải đi xin lỗi tay người Nhật kia được!
- Cô dựa vào cái gì mà nói vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Cô gái đứng bên cạnh ngạo nghễ nói:
- Nói cho các người hay, để cho các người hiểu thế nào là trời cao đất dày. Các người nghe cho thủng nhé, vị này là Tổng giám đốc Tạ của chúng tôi, cô ấy là một doanh nghiệp nổi tiếng ở đất Trung Hoa này. Thế này nhé, nói như vậy có lẽ mọi người không hiểu, hay là để tôi nói thẳng ra vậy. Các người có biết Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Tạ không? Đó chính là chú của Tổng giám đốc Tạ của chúng tôi đó. Chẳng phải ức hiếp gì các người, nếu như hôm nay các người mà không giúp giải quyết việc này ổn thỏa, thì trên địa bàn của tỉnh Ninh Hải này, tôi sẽ khiến cho các người nửa bước cũng khó mà xê dịch!
Là người thân thích của Tạ Dật sao?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn sang người phụ nữa đó, nhìn thấy rõ ràng đó là một cô gái vô cùng ngạo nghễ, không hề giống một doanh nhân chút nào cả.
Mượn quyền thế Tạ gia để làm ăn buôn bán?
Điều khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy khó chịu nhất chính là cái kiểu bồi Tây của cô ta, chẳng ra thể thống gì cả.
Liếc nhìn Phương Di Mai đang mân mê cái điện thoại trong tay, Diệp Trạch Đào liền bước tới cầm lấy rồi đập xuống đất, nói cùng với hai người phụ nữ kia:
- Điện thoại là do tôi đập, tôi sẽ đền bù cho hai người. Nếu như hai người muốn đòi đền điện