Diệp Trạch Đào cầm di động lên gọi cho Lâm Bá Thành.
- Thưa Trưởng ban Lâm, tôi là Trạch Đào, có một chuyện như thế này
Diệp Trạch Đào nói vài câu về những việc đã trải qua.
Nói xong hắn liền tắt điện thoại.
Lúc này cũng có vài người bước đến nhưng cũng không ai can thiệp khi Diệp Trạch Đào gọi điện.
Khẽ chép miệng, cái người có họ hàng với Tạ Gia kia nói với Diệp Trạch Đào:
- Để anh gọi điện thoại cũng được, bất luận là ai đến đây cũng không hóa giải nổi chuyện này đâu!
Diệp Trạch Đào cũng không nói năng gì với người phụ nữ của Tạ Gia, hắn có cảm giác là trong mắt cô ta ngoài thế lực của Tạ Gia ra thì cô ta chẳng để ý gì đến những thứ khác.
- Tốt lắm, tôi đã gọi điện thoại rồi, việc này không có liên quan gì đến ông ấy, tôi và cô ấy sẽ cùng đến Phòng cảnh sát của các người.
Diệp Trạch Đào nói.
Hừ một cái, cô gái nhà Tạ Gia nhìn về phía Cao Thường Thiên nói:
- Cũng được, xem ông ta có vẻ là lãnh đạo, nếu như không để ông ta đi tìm người giúp các anh, thì các anh có khi vẫn không phục.
Những lời nói ra hoàn toàn không để ý gì đến đám người của Diệp Trạch Đào, dường như trong cái địa giới của Ninh Hải này bất luận là tìm được ai đi chăng nữa cũng không giải quyết được vấn đề.
Cao Thường Thiên lại không nghĩ như Diệp Trạch Đào, nếu như hôm nay Diệp Trạch Đào bị người ta mang đi trước mặt mình như thế thì anh ta chẳng biết ăn nói như thế nào với Điền Lâm Hỉ nữa, hơn nữa coi như cũng chẳng còn chút thể diện nào nữa.
- Cô tên là gì?
Cao Thường Thiên nhìn thẳng vào mặt cô gái đó trầm giọng hỏi.
- Làm sao đây, nói cho ông biết cũng không sao, tôi tên là Lâm Thư Nhã.
- Được lắm, để tôi xem ai dám mang người đi nào!
Nói xong câu này, Cao Thường Thiên lấy điện thoại ra định gọi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đừng điện thoại vội, tôi muốn hỏi thêm vài câu nữa.
Nói đến đây hắn liền nhìn về phía Phương Di Mai.
Phương Di Mai là người rất nhanh ý nên khẽ gật đầu một cái.
Phương Di Mai biết Diệp Trạch Đào là người biết tính toán, mục đích hắn nhìn cô là có ý bảo cô ghi âm lại nội dung cuộc nói chuyện.
Cô ấy khẽ gật đầu.
Thực ra thì Phương Di Mai cũng đã bật chức năng ghi âm của di động từ lâu rồi, cô ta rất hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Ở bên cạnh hắn cô sẽ không lo sẽ xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ cần có bằng chứng thì cô ta tin chắc rằng Diệp Trạch Đào sẽ không sợ bất kì ai.
Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn về phía cái cô Lâm Thư Nhã đó nói:
- Tôi muốn hỏi một chút, chẳng nhẽ hôm nay chỉ vì một người Nhật Bản mà cô coi thường người của đất nước mình sao?
Hừ một tiếng, Lâm Thư Nhã nói:
- Bất luận là anh nói gì thì hôm nay cô ấy cũng phải đi gặp ông Quy Điền, xin lỗi trước mặt ông ấy!
- Chính cô cũng biết, đây không phải là trách nhiệm của cô ấy, mà là trách nhiệm của cô, dựa vào cái gì mà cô đẩy trách nhiệm cho người khác vậy?
- Anh hãy nghe cho kĩ nhé, đây là địa phận Ninh Hải, tôi nói sao thì là như thế.
Lâm Thư Nhã trông rất ngạo mạn khi nói ra những câu hung hăng như thế.
Một cô gái khác nói:
- Sao các người còn không dẫn bọn họ đi?
Cao Thường Thiên không nhịn được nữa liền đập tay lên bàn nói:
- Thật là vô lí quá, đây là địa bàn của Ninh Hải, quyết không cho phép các ngươi làm loạn!
Nhìn về phía đám cảnh sát, Cao Thường Thiên chỉ tay về phía họ quát mắng ầm ĩ:
- Các người ăn cơm của chính phủ, không phải để cho các người làm lũ chó săn cho loại người đó, mau cút đi cho ta!
Cao Thường Thiên hôm nay thực sự rất tức giận, trước mặt mình lại xảy ra chuyện như vậy, làm cho anh ta cảm thấy rất mất mặt.
- Anh là ai?
Lâm Thư Nhã nhìn về phía Cao Thường Thiên hỏi.
Phương Di Mai vội nói:
- Đây là Trưởng phòng Cao của Ban tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy của chúng tôi.
Cao Thường Thiên nhìn Phương Di Mai với ánh mắt đầy khen ngợi đồng thời cũng nhìn Lâm Thư Nhã một cách rất coi thường.
Bọn họ đôi co ở đây, Lâm Bá Thành ngồi cũng không yên, ông ta rất hiểu ý của Diệp Trạch Đào. Cái tên Diệp Trạch Đào này cố tình gọi điện thoại cho mình, mục đích chính là mượn dư luận để làm việc này đây.
Ban đầu Lâm Bá Thành cũng có ý nghĩ là cố gắng không được đắc tội với Tạ Gia, cứ coi như xuất ra một số thứ cho Điền Lâm Hỉ. Mục đích của ông ta chẳng qua cũng chỉ muốn âm thầm tiến hành thôi. Nhưng thật không ngờ cái tên Diệp Trạch Đào này lại không muốn cho mình yên, lần này là hắn đang muốn thử xem ý tứ của mình đây. Nếu như không phải là nhân vật đi tiên phong trong chuyện này thì e rằng đám người Điền Lâm Hỉ sẽ không tán thành hành vi thiện ý của mình.
Củ chuối thật!
Lâm Bá Thành bị kích động rất mạnh, đám người nhà họ Tạ kia làm sao có đủ trình cơ chứ!
Đối với đám con cháu một số gia tộc lớn, Lâm Bá Thành cũng hơi oán hận, đám con cháu mấy nhà này quen sống trong xa hoa, trịnh thượng, từ trước đến nay luôn không coi người khác ra gì.
Đương nhiên là Lâm Bá Thành cũng biết, lần này nếu như không đụng phải Diệp Trạch Đào mà là một người dân thường khác thì chưa chắc đã phải cúi đầu trước quyền thế như vậy.
Diệp Trạch Đào có lẽ vẫn còn đang chờ ở đâu đó.
Lâm Bá Thành đành phải nhấc điện thoại lên gọi.
Là Trưởng ban Tuyên giáo, trong tay Lâm Bá Thành có không ít nhân viên.
- Cử ngay phóng viên đi, phải điều tra cho rõ tình hình sự thật.
Lâm Bá Thành đang bàn giao công việc.
Sau khi dặn dò xong, Lâm Bá Thành lại điện thoại cho Trương Viễn Tường, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, ông ấy cho rằng việc này không được để cho đám người của Hô Diên Ngạo Bác biết mới được, phải có một hai người giúp đỡ thì việc này mới dễ giải quyết.
Hôm nay đúng lúc lại có một cuộc họp Thường vụ Tỉnh ủy.
Làm xong những việc này Lâm Bá Thành mới bước vào phòng họp.
Sau khi ngồi xuống, ông ta thấy mình là người đến muộn nhất, Lâm Bá Thành đưa mắt nhìn Bí thư Dương Hiên đang ngồi với bộ mặt rất nghiêm túc.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dương Hiên như vậy, Lâm Bá Thành hỏi:
- Thưa Bí