Nghe xong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ trầm tư một lúc mới nói:
- Sự việc phát triển cũng không dễ nói đâu, anh trai của Tạ Dật không phải là người dễ dàng dao động đâu. Có điều, Tạ Dật và Lưu Gia có mối ân oán thâm sâu từ lâu rồi. Cứ coi như cậu không làm gì ông ta thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ động đến cậu, việc này cậu phải thử một chút mới được.
Cách nói của Điền Lâm Hỉ đúng như Diệp Trạch Đào đã từng nghĩ đến, đó là chuyện thù địch với Tạ Gia. Mình là con rể của Lưu Gia, lại là nhân vật quan trọng như vậy, Tạ Gia không thể không hướng mục tiêu vào mình. Nếu như mình không xuất chiêu, thì tức là mình sẽ bị đánh úp.
Diệp Trạch Đào đương nhiên là không muốn bị người ta đè ra đánh như vậy. Có cơ hội rồi, Diệp Trạch Đào nhất định phải đánh trả.
- Thưa thầy, tôi lại không tin lắm, cái cô Lâm Thư Nhã kia là người của Tạ Gia, giữa họ chắc chắn phải có mối quan hệ. Không thử một chút làm sao mà biết được bọn họ có vấn đề gì hay không?
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Cậu bốc đồng như vậy tôi rất vui, chốn quan trường cũng phải như thế. Cho dù là một tia hi vọng cũng không được bỏ qua, như vậy là phải hành động mới được. Người con trưởng của Tạ Gia bây giờ là Bí thư Tỉnh ủy Hồ Tây, lần điều động nội bộ này ông ta muốn vào trong Cục chính trị. Ông ta là niềm hi vọng của Tạ Gia. Vấn đề mấu chốt không phải là ông ấy mà là ông cụ nhà họ Tạ vẫn còn sống mặc dù có nhiều bệnh tật. Nhưng chỉ cần ông cụ này sống thì vẫn có một sức hô hào nhất định. Khi làm việc phải chú ý đến phương pháp, đừng rõ ràng quá!
Diệp Trạch Đào mới biết được một số tình hình về Tạ Gia, nói chuyện một hồi vẫn là chuyện ông cụ vẫn còn sống. Nếu như không có bất ngờ lớn thì chưa chắc ông con trưởng của Tạ Gia đã bước chân vào được Cục chính trị.
Nghĩ đến Vi Hoành Thạch muốn vào Cục chính trị, bây giờ lại có thêm ông con trưởng của Tạ Gia cũng muốn vào, Diệp Trạch Đào cảm thấy có một áp lực rất lớn. Hai vị đại lão đều vào Cục chính trị, điều này khiến người ta hồi hộp không. Không được, bất luận như thế nào cũng phải ngăn cản ông con trưởng Tạ Gia leo lên cái ghế đấy!
Điền Lâm Hỉ cũng biết khi ông ta kể ra nội tình như vậy sẽ gây áp lực rất lớn cho Diệp Trạch Đào, nhưng vẫn định kể hết những chuyện này của nhà họ Tạ.
- Trạch Đào, Tạ Gia đó có bốn anh em, ngoài hai ông con trai kia ra, Tạ Dật còn có hai cô em gái. Về vấn đề này giống như Lưu Gia, trong đó cô em gái lớn của Tạ Dật tên là Tạ Oánh Lệ, bà ta lấy chồng tên là Lâm Trữ Giang. Ông Lâm Trữ Giang này là Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao, hai người này có một con gái chính là cái cô Lâm Thư Nhã đó, gia thế khá tốt. Cô ta được nuông chiều từ bé, nên khó tránh khỏi việc coi thường người khác. Ngoài ra Tạ Dật còn có một người em gái tên là Tạ Ngọc Trân, bà này lấy chồng là Dư Thu Dân, là Vụ trưởng của Bộ nông nghiệp, họ cũng có một con gái.
Diệp Trạch Đào nghe xong thấy rất bất ngờ, thực lực của Tạ Gia quả nhiên so với Lưu Gia mạnh hơn rất nhiều.
Suy tính một lúc tình hình của Tạ Gia, Diệp Trạch Đào phát hiện Tạ Gia cũng rơi vào tình huống không có người nối nghiệp. Chuyện này xem ra, cái cô Lâm Thư Nhã rất có khả năng sẽ là một trong những người nắm giữ tài sản nhà họ Tạ, ít nhất cô ta cũng quản lí về mặt bên ngoài.
Diệp Trạch Đào cũng nhận thấy rằng, cái cô Lâm Thư Nhã không phải là nhân vật có thể chống đỡ được đại cục. Rất có khả năng là để cô ta đứng ra, sau lưng vẫn là người của Tạ Gia hành động.
Nếu thực sự là như vậy, thì chuyện này cũng dễ làm thôi. Có lẽ cũng có thể tìm thấy một lỗ hổng nào đó từ chỗ Lâm Thư Nhã kia cũng nên.
- Thưa thầy, tôi hiểu rồi.
Diệp Trạch Đào hiểu được Điền Lâm Hỉ kể tình hình Tạ Gia kĩ như vậy là vì lo rằng mình thô lỗ mà sẽ làm hỏng việc.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Sau khi tôi nói chuyện điện thoại với cậu sẽ gọi điện cho Lâm Bá Thành là được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy thì qúa tốt, em cũng phải hành động một chút.
Diệp Trạch Đào cũng không nói với Điền Lâm Hỉ về chuyện của Tào Tâm Dân. Trong suy nghĩ của hắn, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy Tào Tâm Dân chưa chắc đã làm được cái gì hiệu quả cả.
Vừa mới làm xong mấy việc này thì Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu gọi đến.
Sau khi điện thoại được nối thông, Trịnh Tiểu Nhu hỏi luôn:
- Trạch Đào, bố hỏi rốt cuộc là anh đang làm chuyện gì thế?
Trên mặt Diệp Trạch Đào liền nở một nụ cười, Dương Thăng Hải đã thông báo chuyện này đến Trịnh Thành Trung nhanh thế. Đoán rằng Dương Thăng Hải cũng không hiểu là chính mình phải làm gì.
Diệp Trạch Đào liền đem kể toàn bộ sự việc cho Trịnh Tiểu Nhu nghe.
Nghe xong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu không hỏi chuyện khác nữa, mà hỏi thẳng luôn:
- Trạch Đào, không hiểu sao em lại có cảm giác là cái cô tên là Phương Di Mai kia có quan hệ gì đó với anh?
Câu hỏi làm cho Diệp Trạch Đào trong lòng thầm sợ hãi. Đôi khi trực giác của phụ nữ thật lợi hại. Trịnh Tiểu Nhu lại có thể đoán ra được một số chuyện từ sự việc này, Diệp Trạch Đào cũng không thể không phục.
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào cũng sẽ không thừa nhận có chuyện, hắn nói:
- Phương Di Mai là người mà Cao Thường Thiên mang đến để sắp xếp bữa tiệc, em nghĩ lung tung gì vậy?
Trịnh Tiểu Nhu cười hì hì nói:
- Không có chuyện gì thì thôi, sao anh cuống lên vậy!
Diệp Trạch Đào thấy mình thực sự không theo kịp suy nghĩ của Trịnh Tiểu Nhu, hắn liền hỏi:
- Cha em chẳng phải hỏi chuyện của anh sao? Anh có một ý tưởng, em nghĩ giúp anh nhé.
Quả nhiên, khi Diệp Trạch Đào nhắc đến chuyện này, tư duy của Trịnh Tiểu Nhu lập tức chuyển hướng luôn sang chuyện này, cô ta hỏi:
- Trạch Đào, Chủ tịch tỉnh Dương thường xuyên gọi điện cho bố em, nói rằng chuyện này ông ta cũng không hiểu, đặc biệt là Lâm Bá Thành làm sao lại đứng về phía anh!
Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:
-