Tạ Dật đang ngồi ở nhà suy nghĩ, bất ngờ nhận được điện thoại của Trưởng phòng Công an, Ngụy Trấn Cao.
- Bí thư Tạ, xảy ra chuyện lớn rồi!
Tạ Dật lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, đoán là sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Ông ta lập tức nghĩ ngay đến chuyện của mình, ông ta thầm nghĩ chẳng nhẽ chỗ con bé Lâm Thư Nhã lại xảy ra chuyện gì sao?
- Làm sao vậy?
- Bí thư Tạ, là như thế này.....
Nghe xong câu chuyện của Ngụy Trấn Cao, Tạ Dật quá kinh ngạc đến nỗi cầm điện thoại một lúc lâu mà không nói được câu gì.
Đúng là xảy ra chuyện rồi.
Tạ Dật lại thầm nghĩ, quả nhiên là chỗ Diệp Trạch Đào sắp có chuyện rồi.
- Bí thư Tạ, bây giờ đã to chuyện rồi, sau khi rất nhiều thanh niên phẫn khích đều đã biết chuyện này nên đã bao vây khách sạn. Nhân viên thì tụ tập càng ngày càng đông, tình thế sự việc đã không còn khống chế được nữa!
- Bất luận là phải trả giá nào đi chăng nữa cũng phải khống chế được chuyện này!
Nói xong câu này Tạ Dật không thể tiếp tục ngồi một chỗ mà đứng lên đi nhanh ra ngoài.
Đi được nửa đường ông ta định gọi điện cho Lâm Thư Nhã. Đang định bấm máy gọi đi thì lại nhận được điện thoại của cô ta trước.
Điện thoại vừa mới thông thì Lâm Thư Nhã giọng như suýt khóc, cô ta sợ hãi nói:
- Cậu ơi, cậu mau đến giúp cháu với!
- Sao lại làm như thế?
Tạ Dật rất hối hận để cho Lâm Thư Nhã đến Ninh Hải.
- Cậu ơi, bây giờ rất nhiều người Nhật phải trốn ở trong phòng, chúng cháu cũng đã bị bao vây rồi. Cậu mau đến cứu cháu nhé!
Tạ Dật vẫn nhíu mày, xem ra thật sự là rách việc rồi!
Cũng không chờ ông ta tìm hiểu sự việc thì Lâm Thư Nhã lại nói to hơn:
- Cậu ơi, không ổn rồi, mấy người Nhật kia bị bọn họ lôi ra đánh rồi!
Sao lại như thế được!
Tạ Dật cuống lên, việc này càng ngày càng to chuyện, ngộ nhỡ xảy ra án mạng thì rất khó giải quyết!
Lấy lại tinh thần một lát, Tạ Dật hiểu rõ việc này phải giải quyết càng nhanh càng tốt nếu không sẽ gây ra chuyện động trời mất.
- Đừng nóng vội, cậu đã cho người đến đó rồi!
Tạ Dật lại không biết rằng, lúc đó con đường ở ngay sát bên cạnh khách sạn đã bị rất nhiều người bao vây từ lâu rồi, hơn nữa càng ngày càng đông hơn.
Tạ Dật lại điện thoại cho Ngụy Trấn Cao, ông ta trầm giọng nói:
- Các anh dù thế nào cũng phải giải tán đám người kia đi, không được xảy ra án mạng!
Sau khi Diệp Trạch Đào nhận được tin, nhưng hắn cũng không làm gì cả. Hắn biết rằng sự việc đã xảy ra rồi thì bước tiếp theo hắn cũng không thể khống chế được nữa.
Hiện nay có mấy người nước ngoài sau khi đến Trung Quốc thì quá coi thường pháp luật, những loại người này có bị đánh chết cũng xứng đáng!
Diệp Trạch Đào chỉ mong sao mấy tên người Nhật đó bị đánh chết thì thôi.
Việc này xem ra càng ngày càng to chuyện!
Cũng phải làm cái gì đó cho họ chứ!
Diệp Trạch Đào lại đang nghĩ, nếu như thật sự to chuyện thì hắn cũng phải nói đỡ cho đám thanh niên phẫn khích kia, bất luận thế nào cũng phải đảm bảo sự bình yên cho họ.
Hắn đang ngồi ngẫm nghĩ thì điện thoại của Tào Tâm Dân gọi đến, anh ta nói:
- Có lẽ mấy tên người Nhật kia cũng sẽ tàn đời thôi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Người Trung Quốc xuất phát từ lòng căm phẫn, đôi lúc cũng hiểu được. Có điều, chúng ta là người sống theo pháp luật, không được làm càn, bằng chứng rất quan trọng!
Tào Tâm Dân nói:
- Anh Diệp nói rất đúng, chúng ta sống trong xã hội có pháp luật, phải nắm được bằng chứng trong tay mới là then chốt. Hi vọng rằng mấy người dân đó họ có chứng cớ nên mới làm vậy.
- Bác Tào à, cũng phải chú ý bảo vệ người dân của mình nhé!
Thấy Diệp Trạch Đào lại đổi cách xưng hô với mình là “bác Tào” Tào Tâm Dân trong lòng rất cảm kích. Anh ta biết rằng thông qua chuyện này coi như là Diệp Trạch Đào đã coi anh ta là người của hắn rồi. Anh ta cũng biết rằng cách làm của mình khiến cho Diệp Trạch Đào rất vui, nhưng cũng hiểu rằng nếu như chuyện này mà làm không đến nơi đến chốn thì cũng coi như không thành công.
Sự việc đã trở nên như vậy rồi, việc phải làm bây giờ là phải bảo vệ tốt một số nhân vật quan trọng.
Ngẫm lại mấy người này vốn là dân trong xã hội đen, Tào Tâm Dân lại có quá nhiều kinh nghiệm trong những việc như thế này.
Suy nghĩ cẩn thận lại toàn bộ quá trình hành động, Tào Tâm Dân cảm thấy toàn bộ việc này nhìn từ góc độ chuyên nghiệp mà nói thì không thể tìm ra được bất cứ một sai sót nào. Anh ta coi như cũng nhẹ lòng.
Lúc này Diệp Trạch Đào lại nhận được điện thoại của Ôn Phương. Ôn Phương lại không hề biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng rất kích động, cô nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, em sắp lên thành phố rồi!
Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc rồi nói:
- Em cứ chờ sẵn ở phòng đi, anh sẽ đến!
Thời gian chậm chạp trôi qua, trong thành phố lại thay đổi nhiều hơn. Các vị lãnh đạo trong Tỉnh ủy đều biết tin xảy ra chuyện và mọi người đều đang căng thẳng theo dõi sự việc phát triển như thế nào.
Khi Lâm Bá Thành biết được chuyện này trong lòng cũng thấy rất ngạc nhiên.
Chuyện này là do lãnh đạo bên truyền thông báo cho ông ta biết.
Sau khi biết tin, Lâm Bá Thành nghĩ ngay đến việc chuyện này là do Diệp Trạch Đào gây nên. Nhưng nghĩ tiếp lại cho rằng hắn làm gì lại có khả năng mạnh đến vậy. Hơn nữa, chuyện cưỡng hiếp phụ nữ của mấy tên người Nhật kia thì không thể do ảnh hưởng của Diệp Trạch Đào được. Ông ta thầm than một tiếng, cái tên Diệp Trạch Đào này đúng là may mắn, muốn động đến ai là y như rằng người đó có chuyện.
Sự việc đến mức này thì Lâm Bá Thành cũng hiểu rằng mình phải nên rút lui thôi.
Nghĩ đến chuyện Điền Lâm Hỉ gọi điện đến, hai bên chuyện trò thì Lâm Bá Thành mới cảm thấy yên tâm rất nhiều. Mình mà làm chuyện này Điền Lâm Hỉ sẽ biết nên làm như thế nào.
Thở dài một tiếng, Lâm Bá Thành lẩm bẩm:
- Hết cách rồi!
Ông ta gọi đi liên tục mấy cuộc điện thoại để thông báo chuyện này với Ban Tuyên giáo Trung ương.
Rất nhiều các lực lượng đang tập trung lại, sau khi mọi người ở Ninh Hải nghe nói về chuyện này thì giống như thuốc nổ được châm ngòi, tại con đường đó cảnh sát đã để xảy ra xung đột là vì muốn lôi mấy người Nhật kia ra ngoài. Nếu như không có cảnh sát cứu thì mấy tên đó