Nghe nói Diệp Trạch Đào ở trong thị trấn, Ninh Quân vô cùng vui mừng, liền lái xe vào tìm Diệp Trạch Đào.
Xe của Ninh Quân đi lần này là xe jeep của ủy ban nhân dân tỉnh, vừa dừng xe liền vui vẻ cười với Diệp Trạch Đào nói:
- Nói thật, đường xã Xuân Trúc các cậu đi một lần sợ cả đời, phải tu sửa lại thôi.
- Anh Ninh, việc này tôi cũng chẳng biết làm thế nào, con đường này đúng là khiến cho người ta lo lắng, tuy nhiên, có đường mà đi vẫn còn tốt hơn không có. Cả cái xã này chỉ có mỗi nó để đi ra các xã khác, nếu như không có con đường này thì không biết cái xã này thành ra sao nữa.
- Ừ, tôi cũng đã nghe nói đến việc này, nhớ lại ngày xưa nhiều người cũng vì không muốn cả đời sống trong nghèo khổ nên bỏ đi thoát li, cũng vì thế mà có vài người đổi đời, làm ăn phát đạt đấy.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Biết anh đến, tôi có mang ảnh theo đây này.
Thấy đã đến giờ ăn cơm, Diệp Trạch Đào cùng Ninh Quân vào một quán ăn.
Ngồi ở phòng trong, Ninh Quân nhận những tấm ảnh từ Diệp Trạch Đào
Chăm chú ngắm nghía những bức ảnh mới chụp, trên mặt Ninh Quân hiện rõ vui vẻ, nói:
- Tiểu Diệp, làm tốt lắm, cảm thấy rất đẹp, ông chủ Trịnh lần trước gặp cứ nhắc tôi phải cảm ơn cậu.
Diệp Trạch Đào liền đưa 4000 tệ cho Ninh Quân nói:
- Chỉ dùng hết 6000 tệ còn lại 4000, phiền anh giao cho ông chủ Trịnh.
- Ông chủ Trịnh nói, tiền không cần trả lại.
Ninh Quân nói.
Đặt tiền trước mặt Ninh Quân, Diệp Trạch Đào nói :
- Giúp là giúp, không dùng hết đương nhiên là phải trả lại. Anh Ninh này, anh đưa trả lại ông chủ Trịnh giúp tôi, thực ra là không dùng hết nhiều tiền thế, tôi cầm 1000 tệ đưa cho mấy người sửa sang lại mộ, nhờ họ hàng ngày để ý giúp.
Ninh Quân khẽ gật đầu nói:
- Tiểu Diệp, cậu đối nhân xử thế chẳng có gì chê trách, giải quyết công việc cũng khiến ông chủ Trịnh rất hài lòng. Nói thật, chúng tôi không nghĩ được tỉ mỉ như vậy, có một người ngày thường quan tâm thế, chẳng phải là chuyện tốt sao?.
Đang nói chuyện thì món ăn cũng được mang lên, hai người đều không uống rượu vì Ninh Quân còn phải trở về. Gọi nước ngọt, hai người cùng nhau dùng bữa.
- Thế nào, công việc thuận lợi cả chứ.
Ninh Quân mỉm cười hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm, đem đại thể sự tình của huyện Xuân Trúc kể lại cho Ninh Quân nghe.
Khẽ mỉm cười, Ninh Quân nói:
- Xem ra cậu và cái anh bí thư có chút gì đó mâu thuẫn hả?
Gượng cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cho rằng tôi gây gổ với anh ta, thực ra tình hình này thì tôi chỉ có thể chống đỡ lại Bí thư Lâm mà thôi.
Ninh Quân liền cười nói:
- Cũng khó cho cậu, không có ai nâng đỡ, muốn được lên chức, phải biết nắm bắt cơ hội.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình hiện nay có chút thay đổi nhỏ, có một người thân thích quái gì đó xuất hiện, theo phỏng đoán của tôi ngay sau đây, xã này sẽ có màn kịch hay để xem.
Ninh Quân đặc biệt tươi cười, nói :
- Một phó ban chủ nhiệm ủy ban kế hoạch và phát triển mà thôi, tôi cũng đã nghe nói đến chuyện này. Người này được điều từ dưới lên, phó chủ nhiệm xếp hàng cuối cùng ấy mà.
Nhìn Ninh Quân, Diệp Trạch Đào vẫn còn vài nghi vấn chưa được giải đáp, khe khẽ gật đầu.
Ninh Quân đưa thuốc lá cho Diệp Trạch Đào, tự mình cũng châm thuốc rồi hút, sau khi phả ra một ngụm khói thuốc, nói:
- Tiểu Diệp này, có một số việc tôi cần nhắc nhở cậu, có thể nhờ vả, tuy nhiên cơ bản là dựa vào bản lĩnh của mình. Cậu nên biết, nếu bản thân mà không có năng lực, thì cho dù có lên được chức cao mà làm không tốt cũng gặp phải đả kích như thường. Đến lúc đó, không chú ý thì hậu quả sẽ khôn lường. Tình hình ở phức tạp ở xã hiện nay đối với cậu cũng là việc tốt, địa phương càng phức tạp thì cậu càng được rèn luyện bản thân.
Đây là những lời nói từ đáy lòng.
Nghe những lời này của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào nghiêm túc suy nghĩ, đúng là rất có lý.
Năng lực chính trị bản thân hiện nay mà nói, nếu có lên được chức Bí thư huyện ủy, liệu có giải quyết, đối mặt được với cục diện rối ren, phức tạp hiện nay.
- Anh Ninh, tôi hiểu rồi, trong xã có chút phực tạp, càng có lợi cho sự trưởng thành của tôi.
- Cậu em, quan trường cũng giống như chiến trường, chỉ có điều quan trường đổ máu ngầm mà thôi, đừng nói là nhìn hay không nhìn thấy máu, có khi nháy mắt là đổi cả mạng người chứ chẳng chơi.
Nhìn Diệp Trạch Đào chăm chú lắng nghe, Ninh Quân hào hứng nói tiếp :
- Tôi lấy một số ví dụ cho cậu thấy, tôi nhớ rõ có một huyện, từ trước đến nay đều là chủ tịch mạnh, bí thư yếu, đến cả em trai vợ của chủ tịch cũng sai bảo, bắt nạt được bí thư. Suốt một thời gian dài, chủ tịch huyện một tay che cả bầu trời. Tuy nhiên, dựa vào một sự việc trí mạng, bí thư kia liền ra đòn phản kháng, chiêu này chẳng khác gì cao thủ võ lâm ra sát chiêu, cơ bản là không cho tay chủ tịch kia có cơ hội trở tay. Trong nháy mắt, chủ tịch huyện bị bắt giam, sau đó thế lực hùng hậu mà vị chủ tịch kia xây dựng theo ông ta mà sụp đổ, nhân cơ hội này tay bí thư huyện xây dựng nên một hệ thống thế lực mới cho riêng mình.
Nói đến đó, Ninh Quân liếc nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Bất luận trong quá trình diễn biến có biết bao gian khó, cậu có đánh giá gì đối với việc này không?
Diệp