Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào nhận được cuộc điện thoại của Lưu Mộng Y, vừa nhấc máy, Lưu Mộng Y liền nói:
- Trạch Đào, em có chuyện muốn nói, hiện nay anh cũng đã là công nhân viên chức, để sau này có thể phát triển, tốt nhất anh không nên đứng ra mở công ty. Công ty có thể lấy danh nghĩa là chi nhánh của công ty em. Anh yên tâm, người điều hành chi nhánh công ty này đương nhiên vẫn là anh, anh thấy sao?
Tất cả chuyện này đều là nghĩ cho mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Cảm ơn em!
Lưu Mộng Y bỗng không vui, nói:
- Trạch Đào, anh vẫn còn nói như thế với em sao!
Diệp Trạch Đào vội cười, nói:
- Thế thì anh cũng không khách sáo nữa!
Lưu Mộng Y lúc này mới vui vẻ nói:
- Đúng đó, giữa hai ta có gì mà phải khách sáo.
- Trạch Đào, em đã cử người mang tất cả giấy tờ đến xã Xuân Trúc rồi, đến lúc đó anh cầm những giấy tờ của mẹ anh để làm thủ tục thành lập chi nhánh công ty nhé.
Biết là việc thành lập công ty thu mua dược liệu thì Lưu Mộng Y hiểu rõ hơn hắn. Diệp Trạch Đào thấy Lưu Mộng Y đứng ra lo việc này thì rất yên tâm.
Biết rõ hôm nay có người sẽ đến, Diệp Trạch Đào cũng vốn không có ý định về xã.
Do cũng chẳng có việc gì cả cho nên Diệp Trạch Đào đi ngủ lại, ngủ một giấc đến tận giờ cơm trưa.
Đến lúc ăn cơm, mọi người đều đông đủ, chồng chị cả Diệp Oánh là Lâm Phi cùng con nhỏ cũng đến, em trai Diệp Trạch Quân cũng có mặt.
Bà Tôn Trí Phương tỏ vẻ rất vui mừng, nói to với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, hôm nay lúc đi chợ mẹ với cô Chu cũng nói chuyện rồi, tối nay mẹ dẫn con sang nhà cô ấy gặp Tiểu Anh.
Diệp Trạch Đào chẳng có phản ứng gì, hoài nghi hỏi:
- Mẹ, đưa con đi gặp tiểu Anh nào ạ?
Chị cả Diệp Oánh cũng cười nói:
- Em à, chẳng phải lúc nhỏ rất thích con cô Chu đấy thôi, chẳng lẽ giờ lớn rồi lại quên sao?
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra, cô Chu và mẹ trước kia làm cùng một tổ. Cô ấy có một cô con gái tên là Điền Gia Anh. Chỉ có điều những kí ức hồi nhỏ thì nhớ nhưng từ trung học đến nay thì không hề nhìn thấy cô gái đó. Trong trí nhớ của hắn thì hình như cô gái đó rất xinh. Chỉ là ngay từ khi đi học cô ấy đã trưởng thành trước tuổi, nên dường như chơi bời với không ít thằng con trai.
Nghĩ một hồi nhưng cũng không hình dung được cô gái đó.
Rõ ràng là mẹ muốn gán ghép cho mình đây, Diệp Trạch Đào cười gượng nói:
- Mẹ, con trai mẹ chẳng lẽ lại ế, phải đi xem mặt sao?
Tôn Trí Phương liền tỏ vẻ không vui nói:
- Là sao, lớn rồi, không thèm nghe lời nữa hả?
Chị cả Diệp Oánh nói:
- Em à, lần trước chị gặp Điền Gia Anh rồi, càng lớn càng xinh.
- Không cần đâu, con gái phiền lắm.
Diệp Trạch Đào bực bội thật sự, tự mình tìm bạn gái chẳng lẽ khó vậy sao?
Ông Diệp Hằng Thành đập bàn nói:
- Hỏng rồi, không thèm nghe ai trong cái nhà này hả? Nếu như không phải vì anh không an phận làm việc, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi thì chúng tôi cũng không thèm quản anh.
- Con nói rồi, lần này lên huyện là báo cáo công tác với Bí thư huyện ủy Cao đấy chứ.
Diệp Trạch Đào nói:
Hừ một tiếng, ông Diệp Hằng Thành nói:
- Anh hôm nay nhất định phải đi, không muốn cũng phải đi. Mẹ anh đã nói chuyện với nhà người ta rồi. Anh dám không đi?
Nhìn ánh mắt cả nhà, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm:
- Thôi đi vậy, đến lúc đó bảo có việc phải làm rút về là xong.
Thấy Diệp Trạch Đào không cãi lại tiếng nào, bà Tôn Trí Phương lúc này mới cười, nói:
- Gia Anh cũng xứng với con lắm, ngoại hình thì xinh đẹp lại còn đang là diễn viên đoàn ca múa nhạc của huyện đấy.
Em trai Diệp Trạch Quân nói:
- Anh, em thấy cái cô Điền Gia Anh ấy cũng không ngoan đâu, mấy lần nhìn thấy cô ấy cùng ai đó trên phố đấy.
Ông Diệp Hằng Thành nghe vậy liền quay sang bà Tôn Trí Phương nói:
- Nhà mình chọn con dâu, nhất định phải chọn người đàng hoàng, tử tế.
Bà Tôn Trí Phương nói:
- Ai nói là Gia Anh không tử tế, cô Chu nói, tiểu Anh được quản lý rất nghiêm khắc.
Biết rõ mẹ mình đã nghe những lời lọt tai rồi, Diệp Trạch Đào đối với cái cô Điền Gia Anh kia chẳng có gì là xem trọng.
Cơm nước xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Con ra ngoài đi dạo.
Nói rồi rảo bước đi ra cửa.
Hiện tại hắn thật sự sợ mẹ mình, lúc nào cũng chỉ muốn tìm vợ cho hắn.
Đi dạo một vòng quanh thị trấn, bỗng dưng Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của một người lạ. Hỏi ra mới biết đó là người được Lưu Mộng Y cử đến. Vừa đến nơi, thấy đó là một người trung niên với vẻ ngoài khá tháo vát, nhanh nhẹn.
Hai người cùng bắt tay, người đó tự giới thiệu là Phó Minh Sơn, đến để hỗ trợ giải quyết công việc.
Diệp Trạch Đào cũng cẩn thận, gọi lại cho Lưu Mộng Y để xác nhận thân phận người này.
Trước tiên Diệp Trạch Đào bố trí chỗ ở cho Phó Minh Sơn, sau đó hắn quay trở lại nhà lấy chứng minh thư của mẹ hắn, nói xã yêu cầu xác minh.
Đưa cho Phó Minh Sơn những thứ được yêu cầu.
Đối với Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào rất là tin tưởng, người mà cô ấy cử đến chắc chắn phải là người có năng lực.
Phó Minh Sơn nhận những giấy tờ, chứng từ, cười nói:
- Tôi lập tức làm ngay.
Thấy Diệp Trạch Đào đưa tiền ra thì Phó Minh Sơn liền nói:
- Chủ nhiệm Diệp, Chủ tịch Lưu đã dặn dò rồi, bảo tôi cứ tiến hành công việc, khi nào xong việc rồi thì cô ấy và anh sẽ tính toán sau.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, không đôi co thêm về việc này.
Sắp xếp cho Phó Minh Sơn tại đây xong, Diệp Trạch Đào lại đi dạo thêm một lúc nữa. Đang đi thì bỗng trông thấy một chiếc Mercedes Benz thắng gấp đỗ ngay