Bà Tôn Trí Phương rõ ràng đối với Trịnh Tiểu Nhu rất có thiện cảm, nghe Trịnh Tiểu Nhu chào hỏi mình, liền cười nói:
- Mấy ngày nay con bận rộn rồi, mau lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi một chút…
Lúc nói câu nói đó kéo Trịnh Tiểu Nhu ngồi xuống kế bên mình.
Bà Tôn Trí Phương cũng biết được một chút ít hoàn cảnh của Trịnh Tiểu Nhu, biết được chồng của cô ta đã chết, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này làm ra thành như vậy, cũng có một loại tình thương của người mẹ.
Miệng lưỡi của Trịnh Tiểu Nhu rất ngọt, rất nhanh đã cùng Bà Tôn Trí Phương trò chuyện với nhau.
Lưu Mộng Y nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào một cái nói:
- Tiểu Nhu nhà người ta đến đây rồi, anh còn không đi pha một ly trà đi!
Trong câu nói này có ít nhiều mang ý nghĩa ghen ty, Bà Tôn Trí Phương cười nói:
- Trạch Đào, con mau pha cho Tiểu Nhu một đi ly nước đi, thời tiết hôm nay thật sự cũng rất nóng đó!
Diệp Trạch Đào liền đứng dậy lấy một ly nước đưa cho Trịnh Tiểu Nhu, nhỏ giọng hỏi:
- Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi?
Nhẹ nhàng gật đầu, Trịnh Tiểu Nhu nhìn thoáng qua Lưu Mộng Y một cái nói:
- Mộng Y, hãy để Trạch Đào xem phòng mới của mình, xem xem anh ấy còn nơi nào không vừa ý.
Bà Tôn Trí Phương nói:
- Phòng mới đều là do các con một tay bố trí, nó có thể còn không vừa ý chỗ nào nữa, việc của chính mình cũng không làm được gì cả!
Lưu Mộng Y nói:
- Trạch Đào anh ấy có việc của anh ấy, không thể trách anh ấy thế được!
Ông Diệp Hằng Thành cười nói:
- Diệp Trạch Đào của gia đình chúng ta không biết kiếp trước đã phóng sinh bao nhiêu cá, mà có thể cưới được đứa con gái Mộng Y này!
Ông Diệp Hằng Thành đối với Lưu Mộng Y vô cùng vừa ý.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Ba mẹ, mọi người cùng đi nhé?
Bà Tôn Trí Phương cười nói:
- Mấy đứa thanh niên các con đi đi, mẹ và ba của con về nghỉ ngơi một chút.
Sau khi tiễn hai người già đi khỏi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Lưu Mộng Y nhìn nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ không có ai ở đây, có cái gì thì nói với Tiểu Nhu đi, người một nhà rồi, có muốn em tránh mặt không?
Trịnh Tiểu Nhu liền đứng dậy với ý định giữ chặt Lưu Mộng Y nói:
- Có gì để nói đâu, thật sự, trong lòng tôi cũng rất cảm kích em!
Nhìn thấy biểu hiện rất nghiêm túc của Trịnh Tiểu Nhu, vốn vẫn còn ít nhiều suy nghĩ tâm địa liền mềm lại, Lưu Mộng Y nói:
- Thôi đi, tuỳ ý anh ấy vậy!
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ tới việc này sẽ phát triển thành ra thế này, trong lòng cũng rất phức tạp, biết rõ là làm như vậy là không đúng. Nhưng mà, hắn ta căn bản là không có cách nào từ chối chuyện như vậy.
Thật sự Trịnh Tiểu Nhu rất hiểu tâm trạng của Diệp Trạch Đào, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ không nên ở trong thời điểm mấu chốt này lại để cho Diệp Trạch Đào tuột xích, liền cười nói:
- Trạch Đào, Như vậy đi, chúng ta hay là đi qua nhà mới.
Lưu Mộng Y cũng cười nói:
- Đúng rồi, anh vẫn chưa thấy qua nhà mới của Tiểu Nhu, cùng nhau đi nào.
Nói xong, hai người phụ nữ kéo Diệp Trạch Đào đi ra ngoài.
Trong tiểu khu mà Lưu Mộng Y mua, xe chậm rãi tiến vào, Diệp Trạch Đào có thể nhìn thấy được. Sống ở nơi này đều không giàu có thì cũng phú quý, tất cả mọi người là xe đến xe đi, tuyệt nhiên trên đường đi không có người đi qua lại.
- Rất yên tĩnh!
Diệp Trạch Đào nói.
- Chúng em lựa chọn rất nhiều mới quyết định ở đây, về phương diện nhân tố đều được xem xét kỹ rồi.
Lưu Mộng Y nói.
Lần trước Diệp Trạch Đào đã từng đến nơi này, vừa rồi cũng chỉ là không có gì nói tìm chuyện để nói mà thôi.
Lúc nhìn thấy Lưu Mộng Y chạy xe vào một biệt thự khác gần biệt thự của cô, Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Anh nhớ là không phải con đường này!
Lưu Mộng Y cười một cái nói:
- Trước tiên tới nơi vợ thứ hai của anh xem xem đã.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Trịnh Tiểu Nhu khẽ đấm Lưu Mộng Y một cái nói:
- Nói cái gì vậy!
- Thế nào, không muốn làm vợ thứ hai à?
Trịnh Tiểu Nhu không lên tiếng.
Hừ một tiếng, Lưu Mộng Y nói:
- Ở gần một chút, đối với anh sẽ thuận tiện một chút.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên một hồi, làm cho nửa ngày, không ngờ hai người phụ nữ lại ở chung một chỗ, việc này thật là!
- Lúc Mộng Y mua một căn hộ ở đây, cũng mua cho em một căn ở nơi này!
Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.
Nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu ở một nơi khác cũng có một căn nhà coi như là nhà mới của hai người, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, đoán chừng Trịnh Tiểu Nhu càng thích căn nhà mới bên đó.
Chiếc xe trực tiếp chạy vào bên trong, đến một cái sân, sau khi được các chuyên gia thiết kế lại. Người sau khi đi vào bên trong rồi, ở bên ngoài là không có cách nào thấy được hoàn cảnh ở bên trong, chiếc xe chạy vào bên trong, có một căn phòng dừng xe rất lớn.
Chiếc xe trực tiếp đi vào.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bên trong còn có hai chiếc xe.
Chỉ vào nơi dừng xe, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Nơi ở của em và Mộng Y đều có xe cả, đây là anh sử dụng. Tới lúc anh đến thủ đô, có thể tuỳ tiện lấy một chiếc. Có điều, giấy phép bên chỗ em là giấy phép bình thường, Bên Mộng Y là chuyên gia làm cho anh.
- Thời gian anh ở thủ đô cũng không có nhiều, không nhất thiết phải làm cho lãng phí như thế này!
Lưu Mộng Y cười nói:
- Đừng nói nhiều như vậy, đi thôi.
Từ trong nhà xe đi thẳng vào trong nhà.
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn thấy bên ngoài dọc đường đi căn bản là không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong này, đối với sự tận tâm của hai người phụ nữ này cũng thầm khen, chính mình cũng không có nghĩ đến việc này, xem ra hai người phụ nữ này suy nghĩ rất thấu đáo.
Đi vào trong nhà, Diệp Trạch Đào nhìn thấy ở trong này mọi thứ hoàn toàn giống như căn nhà mới bên Lưu Mộng Y, một làn không khí vui mừng.
- Em và Tiểu Nhu điều hoàn toàn giống nhau, không có khác nhau, chỉ có điều người thì không giống mà thôi, đừng nhìn thấy Tiểu Nhu xinh đẹp như vậy mà không nghĩ đến em đó!
Lưu Mộng Y cố ý nhìn Diệp Trạch Đào nói.
Giơ tay ra ôm lấy Lưu Mộng Y, ngay trước mặt Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào liền kích động hôn một hồi.
Đối với người vợ này của mình, Diệp Trạch Đào thật sự không có lời nào để nói cả.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu cũng mang vẻ mặt tươi cười nhìn hai người.
Nụ hôn đó sắp xỉ làm cho không thở nổi nữa, Lưu Mộng Y mới thẹn thùng nói:
- Tiểu Nhu còn đang ở đây đó!
Diệp Trạch Đào cũng liền ôm lấy Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Nói như thế nào mới tốt đây, anh phát hiện chính mình đã hoàn toàn hoá đậu hủ rồi!
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Em thật sự cũng hi vọng anh xảy ra một chút chuyện đó, xảy ra chuyện rồi thì sẽ không còn cách nào theo chính trị rồi, đến lúc đó chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, ba người cùng sống chung với nhau, ngày