Sáng sớm ngày thứ hai Lưu Đống Vũ đã chạy vội qua đây, vừa bước vào cữa đã lớn tiếng nói với Lưu Đống Lưu:
- Anh hai, đã chuẩn bị thế nào rồi?
Lưu Đống Lưu không nghĩ tới chú ba ngày hôm qua nói là hôm nay sẽ không đến giờ lại đến rồi, còn đến sớm như thế, trong lòng có một chút ít sửng sốt.
Gần như là người đi trước kẻ đi sau, Lưu Đống Hùng cũng vội vội vàng vàng chạy vào nói:
- Anh hai, ông Hoa viết cho Trạch Đào một bức tranh chữ phải không?
Hoá ra là như vậy!
Lưu Đống Lưu liền hiểu vì sao hai người này chạy đến đây sớm như vậy.
Trên mặt của Lưu Đống Lưu lộ ra một nụ cười nói:
- Chị dâu của chú đã đích thân đi lo việc đóng khung cho bức tranh chữ, tối muộn hôm qua mới về đấy.
Lúc nói câu nói này, tâm trạng của Lưu Đống Lưu thật sự không tệ.
Lưu Đống Hùng nhíu mày nói:
- Hôm qua sao không có nghe Trạch Đào nói chuyện này?
Lưu Đống Lưu cười nói:
- Nó nói nó quên, chữ đó đặt ở trên mặt đất, nếu chị dâu của chú không hỏi chắc nó cũng không nhớ đến nữa!
Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Hùng nhìn nhau, hai người thầm nghĩ, dù sao cũng không thể tin được!
Đương nhiên, việc này cũng không nên truy hỏi nữa.
Lúc này mấy người trẻ trong Lưu gia cũng cười nói đi vào.
Lưu Tùng nói:
- Bác hai, bây giờ cũng đã truyền ra ngoài rồi, nói rằng hôm qua Diệp Trạch Đào lại đến chỗ ông Hoa nữa, còn được sự tán thành của ông Hoa, và còn viết cho một bức tranh chữ nữa!
Lưu Đống Lưu thầm nghĩ ở trong thủ đô này thật sự không thể giấu một chút chuyện nào cả!
Lúc này Hoàng Hân cũng vừa đi ra nghe được câu nói này, trong lòng nghĩ cũng đúng lúc đó khi đi đóng khung bức tranh chữ đã đụng phải vài vị vợ của các cán bộ, bọn họ nhìn thấy việc đóng khung, khó trách được mọi người nhanh như thế cũng đều biết cả rồi.
Thoáng cái mọi người Lưu gia đều tập họp trong một căn phòng.
Lưu Đống Hùng lớn tiếng đối với xấp nhỏ nói:
- Không có gì thì ra ngoài giúp, đừng có tụ tập ở nơi này.
Lúc này Lưu Vũ Lộ cũng đã chạy vào, cười nói:
- Chị dâu, Mộng Y đã chuẩn bị xong chưa?
- Mời đến chuyên gia hóa trang đang giúp nó hóa trang.
Lưu gia náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng ở trong nhà đang chuẩn bị.
Tâm trạng Trần Tỏa Nguyên có chút xúc động nói:
- Bí thư Diệp, tất cả đều đã được chuẩn bị xong cả rồi, hình thức của ngày hôm nay rất lớn!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh Trần, sự việc bận rộn, tiếp đón không tới rồi!
Trần Tỏa Nguyên vội nói:
- Bí thư Diệp, coi cậu nói kia, có thể cùng cậu đến thủ đô để thấy được hình thức lớn như thế này, đó chính là cậu để mắt đến tôi rồi, tôi rất vui mừng đó.
Lúc nói chuyện, chuyên gia hóa trang được Lưu Mộng Y đặc biệt mời đến vì Diệp Trạch Đào, các nhà tạo mẫu trang phục cũng đến một số lượng lớn.
Nhìn thấy nhiều sư phụ này sư phụ kia đến đây, ông Diệp Hằng Thành nói với bà Tôn Trí Phương:
- Làm đám cưới ở thủ đô chính là tiêu tiền, mời những người như thế này phải tốn nhiều tiền lắm đấy!
Bà Tôn Trí Phương nói:
- Cũng là do Mộng Y làm cả, cả đời chỉ có một lần, tốn chút tiền cũng không sao cả.
Ông Diệp Hằng Thành liền lắc đầu nói:
- Nhớ lúc tôi và bà làm đám cưới, đem chăn gối làm thành một đống là được rồi.
Tôn Trí Phương cười nói:
- Lão già này, hôm nay là ngày vui, đừng có nghĩ đến chuyện cũ nữa!
Lúc mọi người đang giúp đỡ Diệp Trạch Đào chuẩn bị, đạo diễn nổi tiếng Trương Phong vội vội vàng vàng đi vào, rất cung kính nói:
- Bí thư Diệp, việc chụp hình quay phim anh còn ý kiến gì nữa không, nếu đối với sự sắp đặt của chúng tôi có chỗ nào không vừa ý, anh hãy nói ra, tôi sẽ cải thiện lại một cách nhanh chóng.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Làm phiền đạo diễn Trương rồi!
- Không có, không có đâu, vì các cậu làm chút ít việc như thế là việc tôi nên làm.
Lúc đang nói chuyện, Trương Phòng nhìn thấy một đám nhân viên chụp hình đứng đó, lớn tiếng nói:
- Đứng đó làm gì, còn không mau đi làm việc!
Diệp Trạch Đào vui vẻ, hôm nay chính mình giống như là một diễn viên vậy!
Lúc chính thức đến thời khắc đám cưới, Diệp Trạch Đào mới biết thật sự có rất nhiều chuyện, rất phiền toái.
Địa điểm bữa tiệc đó chính là toàn bộ khu vườn Thanh Tâm của gia đình Lưu Đống Lưu đang ở, nơi này đều là nơi ở của các lãnh đạo cấp tỉnh bộ. Mọi người làm tiệc mừng đại đa số đều làm ở nơi này, ở nơi này, những người được mời đến cũng đều phải đạt đến một cấp bậc nhất định mới có thể đi vào, chứ không phải ai cũng có thể đi vào cả.
Ban đầu Lưu Đống Lưu có ý định ở bên trong làm một chút, ở bên ngoài làm một chút. Bây giờ sau khi nghe thấy chỉ thị ngầm của Hoa Uy, chỉ làm bên ngoài làm đơn giản một chút, mọi người đều tập trung ở nơi này.
Nhìn thấy thời gian cũng sắp tới rồi, Lưu Đống Vũ đối với Lưu Đống Lưu nói:
- Người ở bên ngoài thì e không đi tiếp đón đâu, để em trai em gái của anh đón tiếp một chút là được rồi, hôm nay ở trong này là trọng điểm.
Lưu Đống Lưu khẽ nhíu mày, nói trước là Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Hùng sẽ đón tiếp người ở bên ngoài, đến thời gian quan trọng, thì hai người họ đều muốn ở lại trong này!
Lưu Đống Lưu lại suy nghĩ, dù sao thì một số ít người này đều theo Lưu Đống Vũ bọn họ, đến đây cũng không sao, liền nói:
- Cũng được.
Nhìn thấy bức tranh chữ mà Hoàng Hân đã đem đi đóng khung rồi cho người ôm mang đến đây để treo lên, Lưu Đống Lưu liền chạy qua đó chỉ huy cách bày đặt.
Việc đón dâu thật sự làm cho Diệp Trạch Đào bận rộn hẳn lên, hắn ta cũng không biết phải làm như thế nào, đều để cho mọi người sắp xếp, chỉ huy. Lúc này mọi người đều làm xong mọi trình tự cũng đến chương trình tiệc rượu rồi.
Đơn thuần nhìn chỉ có một chút ít khác biệt hình dáng xinh đẹp của Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng Diệp Trạch Đào thật sự giống như đang nằm mơ.
Mẹ của Trịnh Tiểu Nhu Phương Mai Anh là người đến sớm nhất, đứng ở một bên, nhìn thấy đứa con gái mình cười hạnh phúc như vậy, trong lòng cũng trào dâng lên niềm cảm xúc.
Nhìn thấy Phương Mai Anh đến sớm như vậy, Lưu Đống Lưu vội chạy ra tiếp đón nói:
- Việc của bọn nhỏ chị yên tâm!
Phương Mai Anh hiểu câu nói này, thái độ đối với Lưu gia cũng thay đổi tốt hơn rất nhiều, mỉm cười nói:
- Chỉ cần chúng nó thích là tốt rồi!
Lúc này Hoàng Hân cũng chạy đến chào đón, cười nói:
- Chị Phương đến rồi?
- Anh Trịnh nói anh ấy có một cuộc họp, một chút nữa sẽ đến đây.
Câu nói đó vừa thốt ra, ánh mắt của Lưu Đống Lưu liền