Về đến nhà, Diệp Trạch Đào nhận thấy tất cả mọi người đều đang đợi ở nhà, dường như muốn biết sự tình.
- Thế nào, Trạch Đào
Tôn Chí Phương vội hỏi.
Chị cả cũng quan tâm:
- Sao cậu về sớm vậy?
Diệp Trạch Đào xua tay nói:
- Thất bại rồi.
Vừa nghe thấy vậy, Tôn Trí Phương liền mất hứng nói:
- Mọi người trong nhà đều ưng ý rồi, ít ra em cũng phải tán tỉnh Gia Anh chút chứ!
- Người ta nói, có biệt thụ không? Xe sang có không? Tiền có không? Nếu không thì anh đừng hòng mà cưới tôi làm vợ!
Diệp Trạch Đào cười đáp.
Nghe nói thế, người nhà họ Diệp đều lặng thinh, Diệp Hằng Thành lắc đầu nói:
- Nếu là loại người đó thì không nói chuyện nữa.
Tôn Trí Phương không tin hỏi lại:
- Gia Anh thật sự đã nói như thế à?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thôi đi, dù sao người ta đã như thế, con cũng chẳng có cách nào. Từ nay về sau mọi người đừng giới thiệu nữa, con của bố mẹ là một Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính còn lo gì tìm không ra bạn gái chứ?
Chị cả Diệp Oánh nghe nói thế, cảm thấy có lẽ Diệp Trạch Đào đã bị kích bác liền quan tâm an ủi:
- Trạch Đào, thôi bỏ đi, sau này chị sẽ giới thiệu cho em một cô gái khác tốt hơn, đừng để bụng chuyện này nữa!
Tôn Trí Phương cũng cho rằng Diệp Trạch Đào đã bị châm chọc nên nói:
- Người nhà mình xuất sắc như thế, thật tình chẳng lo không có đối tượng, thôi bỏ đi, việc này coi như xong!
Đang nói chuyện, tiếng điện thoại của Diệp Trạch Đào vang lên, vừa mở máy đã nghe thấy tiếng của Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập.
- Trạch Đào à, nghe nói cậu lên thị trấn, sao không báo cho tôi biết?
Diệp Trạch Đào trong lòng nghĩ, cái ông này có thân thiết với mình sao?
Nghĩ như thế nhưng Diệp Trạch Đào vẫn cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiền à, lần này là bí thư Cao bảo tôi lên huyện công tác, sợ ảnh hưởng đến công việc của ông nên tôi không dám làm phiền.
Tiền Trung Lập cười ha hả:
- Có gì mà ảnh hưởng, đến Xương Hải Nguyên đi, tôi đang ở đó.
Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Vâng, tôi lập tức đến ngay đây.
Vì đang nói chuyện điện thoại trước cả nhà, mọi người đều lấy làm lạ nhìn hắn.
- Tiền Trung Lập, Phó chủ tịch huyện Tiền gọi điện kêu con tới gặp ông ấy chút xíu.
Nhìn ánh mắt của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng không muốn giải thích nhiều, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi đi ra cửa, người nhà họ Diệp quay sang nhìn nhau.
Qua nội dung cuộc điện thoại, lẽ nào là Chủ tịch huyện, là bí thư huyện, người mà Diệp Trạch Đào nói chuyện qua điện thoại là Chủ tịch huyện thật sao?
Diệp Hằng Thành thực ra là người có quan tâm đến chuyện trong huyện, bèn nói:
- Tôi có nghe nói đến Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập.
Lời của Diệp Hằng Thành nói có lẽ đáng tin.
Tôn Trí Phương nói:
- Ông thấy chưa, còn nói con nhà ta không làm tới chức chủ nhiệm nữa đi?
Mấy người quay sang nhìn nhau, cảm thấy việc này không phải không thể thực hiện được.
Không bàn tới chuyện người nhà họ Diệp bàn luận về Diệp Trạch Đào, sau khi ra khỏi nhà, hắn bắt một chiếc taxi tiến về phía Xương Hải Nguyên.
Xương Hải Nguyên là chốn ăn chơi, ẩm thực, giải trí bậc nhất huyện Thảo Hải. Khi Diệp Trạch Đào đi xe đến nơi, người bên trong đã chặt kín, xe cộ các loại đỗ thành hàng dài.
Dội vào trong tai thứ âm thanh thủng màng nhĩ, Diệp Trạch Đào cảm thấy như máu trong mình đang sôi lên.
Vừa mới xuống xe, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy thư ký của Tiền Trung Lập, Vi Kiến Hải đang đứng ở đó.
Nhìn thấy anh, Vi Kiến Hải mỉm cười tiếp đón:
- Sếp bảo tôi ở đây chờ anh.
Thấy ông ta đích thân nghênh đón, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Sao dám phiền anh chứ.
Vi Kiến Hải cười cười rồi dẫn Diệp Trạch Đào tiến vào trong.
Kỳ thực Vi Kiến Hải không hài lòng với việc Tiền Trung Hải kêu mình đích thân ra nghênh đón, Diệp Trạch Đào chẳng qua cũng chỉ là một viên chủ nhiệm nhỏ ở xã, bình thường nhiều chủ tịch nhiệm như vậy còn phải cung kính với ông nữa.
Dù sao cũng là việc Tiền Trung Lập dặn dò, Vi Kiến Hải tuy không hài lòng cũng phải chịu thôi.
- Hôm nay tâm trạng sếp rất tốt.
Vi Kiến Hải khẽ cười.
Tiến vào trong đại sảnh, vừa mở cánh cửa đã thấy truyền đến tai giọng hát của một cô gái, giọng hát rất vang.
Diệp Trạch Đào nhìn qua một lượt, chỉ thấy Tiền Trung Lập đang ôm một cô gái đẹp, cô gái vặn vẹo thân mình, có vẻ như đang mê đắm.
Bước qua đó rồi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào phát hiện ra người ở bên trong phòng khá đông, trừ Tiền Trung Lập ra còn có vài cán bộ lãnh đạo cấp Trưởng phòng, đàn bà cũng có không ít, nhìn qua không phải là gái bao mà là nhân viên nữ của các đơn vị.
Vừa ngồi xuống một lúc, bài hát kết thúc, Tiền Trung Lập cười lớn rồi bước tới chỗ Diệp Trạch Đào bắt tay và nói:
- Hôm nay Phòng văn hóa họp, mọi người cùng vui vẻ hát hò nên tôi gọi anh đến.
Diệp Trạch Đào cung kính thưa:
- Phó chủ tịch huyện Tiền vừa gọi, tôi liền lập tức chạy đến.
Tiền Trung Lập cười ha hả nói:
- Đều là người ở huyện cả, ta giao lưu một chút.
Lúc này mấy vị Trưởng phòng đều ngồi phía bên kia, cạnh mỗi người là một mỹ nhân, không khí có vẻ rất hòa hợp.
- Tiểu Diệp này, lần trước sau khi anh kể về chuyện gia đình anh, tôi vẫn giữ trong lòng, hôm nay nhân thể có mọi người ở đây, tôi phải phê bình bọn họ, sao lại có chuyện một gia đình mà cả hai vợ chồng đều thất nghiệp cả.
Nói tới đó, ông hướng sang một người trung tuổi dáng bộ mập mạp nói:
- Vệ Viễn, chuyện của Tiểu Diệp, Ủy ban Kinh