Diệp Trạch Đào và Điền Gia Anh, kẻ trước kẻ sau bước ra khỏi tiểu khu. Hai người đều không nói không rằng mà đi.
-Anh tên Diệp Trạch Đào à?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào dáng bộ học thức, Điền Gia Anh ít nhiều cũng có chút thiện cảm, lại thấy tiểu khu phía sau lưng không phải nơi có quá nhiều người, liền hỏi một câu:
- Chẳng phải cô đã biết trước rồi hay sao? Có cần phải gọi điện thoại bảo bạn trai cô tới đón không?
Diệp Trạch Đào khẽ cười cười rồi nói
Nghe nói thế, Điền Gia Anh thẳng thắn cười nói:
- Bị anh phát hiện ra cũng tốt, việc này vốn do các cụ, xin miễn cho tôi nói thêm điều gì nữa nhé.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cô nói đúng.
- Nếu không thì chúng ta cứ giả bộ trước mặt các cụ mấy hôm xem sao nhỉ?
Điền Gia Anh bất ngờ đề nghị.
Diệp Trạch Đào nhìn Điền Gia Anh với ánh mắt nghi ngờ, hắn không muốn qua lại nhiều với cô nên nói:
- Tôi thấy không cần thiết, tránh sự hiểu lầm, cô đã có bạn trai, tốt nhất nên đưa về cho các bác xem mặt.
Hai người vốn dĩ chưa từng nói đến chuyện yêu đương, tự nhiên mà kết giao thôi.
Nhìn về chiếc ghế đá dài phía trước, Điền Gia Anh gợi ý:
- Nói chuyện nhé?
Diệp Trạch Đào lúc này thực sự là không có việc gì làm, liền đi tới.
Hai người sau khi ngồi xuống, Điền Gia Anh nói:
- Không giấu gì anh, bạn trai tôi có không ít, đó chỉ là một trong số họ thôi.
Dù sao, bị Diệp Trạch Đào phát hiện, hai người lại không có khả năng trở thành người yêu, Điền Gia Anh liền nói thẳng.
Nhìn cô gái với ánh mắt đầy thú vị, Diệp Trạch Đào đúng là lần đầu tiên đối diện với một cô gái như thế.
Phát hiện ra Diệp Trạch Đào đối với mình quả thực không có ý khác, Điền Gia Anh thấy có chút cảm tình, liền nói lớn:
- Anh cho rằng tôi bằng lòng như thế này sao, anh xem con gái chúng tôi, không có người nâng đỡ, không có đại gia mà dựa dẫm, mấy ai có thể chịu khổ được.
Diệp Trạch Đào lấy ra một điếu thuốc, rất chăm chú mà nghe lời tâm sự.
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Điền Gia Anh lại đột nhiên hỏi:
- Anh không cảm thấy tôi rất đẹp sao?
- Để xem nào
Diệp Trạch Đào phả ra một làn khói rồi lấy cô gái này ra so sánh với Lưu Mộng Y, hắn cảm thấy Lưu Mộng Y dễ coi hơn. Cho dù so sánh Điền Gia Anh với Phương Di Mai thì cũng không bằng. Không phải cô gái này kém nhan sắc, mà là không có khí chất đặc biệt như các cô kia.
Điền Gia Anh bất chợt cảm mình có chút thất thố, bèn lấy hết sức hít một hơi thật sâu.
Diệp Trạch Đào nhận thấy khi cô gái hít sâu, bộ ngực đầy đặn của cô ấy không ngừng nhấp nhô.
Hít liền mấy hơi, Điền Gia Anh ngồi xuống.
- Tôi rất rõ ràng, tìm một người đàn ông nhất định phải có tiền, điều này quan trọng hàng đầu, không có tiền thì chẳng có gì cả!
- Làm sao mà cô lại nói những chuyện này với tôi?
Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi khó hiểu, dường như cô ấy muốn than thân trách phận vậy.
Liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào, Điền Gia Anh khẽ mỉm cười rồi nói:
- Rất lạ đúng không, tôi đã nói với anh rồi, mấy năm nay tôi tự dối mình, cũng chẳng hiểu bản thân mình thế nào nữa, trước mặt bố mẹ, tôi giả bộ làm gái ngoan, ra ngoài tôi không ngừng kết giao với bạn trai, thái độ không nhất quán, có phải tôi dễ dãi lắm không?
Diệp Trạch Đào không muốn nói xen vào, ánh mắt anh hướng về chiếc xe phía xa xa.
- Tôi giả bộ rất khá, cùng một lúc tôi yêu năm người đàn ông nhưng bọn họ không ai nói tôi thế nào. Tôi giả bộ trước mặt bọn họ, anh là người đầu tiên phát hiện ra bí mật này của tôi đấy.
Diệp Trạch Đào bĩu môi cười nói:
- Thôi đi, ngay cả em trai tôi cũng đã phát hiện ra tình cảnh của cô rồi đó!
Trên mặt hiện ra tươi cười, Điền Gia Anh nói:
- Đàn ông và đàn bà yêu nhau cũng là bình thường, mấu chốt là mình cảm thấy người đàn ông không kém cỏi là được. Tôi chưa bao giờ đưa nam giới đến tiểu khu, em trai anh mới chỉ hai lần bắt gặp tôi ở ngoài thôi. Anh cứ đi hỏi người trong tiểu khu, xem tên tuổi của tôi ở khu này rất ổn không nhé.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm rằng, chẳng nhẽ mình không có việc gì hơn là đi hỏi mấy chuyện đó.
- Yêu cầu của tôi thực ra cũng có gì nhiều đâu, chỉ mong có một biệt thự của riêng mình, có xe riêng, trong nhà có một khoản gửi trong ngân hàng mà không phải mưu sinh kiếm sống là được rồi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Yêu cầu của cô chẳng có gì nhiều, nhưng tôi cá rằng hiện nay, người có điều kiện như thế chẳng có bao nhiêu. Ví như tôi đây, chỗ ở thì có nhưng là ở tạm trong trường trung học, xe cũng có, là xe đạp để trong nhà, tiền cũng có một ít, đồng lương công chức thôi! Cô bạn ơi, đừng đặt ra mục tiêu cao như thế, chọn tới chọn lui, cô cùng sắp hơn ba chục tuổi rồi đấy!
Diệp Trạch Đào cảm thấy tán dóc với cô bạn này, chính mình cũng nghĩ thế nào thì nói thế.
Điền Gia Anh cười nói:
- Anh cũng thú vị đấy, tôi biết anh là nhân viên công chức, về sau còn có khả năng phát triển sự nghiệp, đó cũng là điểm mà ba mẹ tôi xem trọng, nhưng tôi không đợi được. Ai có thể nói trước rút cục anh sẽ như thế nào, làm bạn còn được, làm bạn trai thì không ổn, anh không đáp ứng được những yêu cầu này của tôi!
- Không nhất thiết phải đả kích người quá đáng, tôi đây cũng được xem là một gã bảnh bảo đấy!
- Xì, gã bảnh bao như anh