Chiều ngày hôm sau Trịnh Tiểu Nhu gọi một cuộc điện thoại tới nói:
- Bố muốn gặp anh.
Sau khi nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào lập tức đến nhà họ Trịnh.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước vào cửa. Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Bố vừa mới về, nghe nói anh đã về thành phố nên muốn gặp anh.
Biết hôm nay Trịnh Thành Trung cùng Thủ tướng mới từ nước ngoài trở về, Diệp Trạch Đào nói:
- Bố không nghỉ ngơi một chút đã sao?
Cười một cái, Trịnh Tiểu Nhu khẽ nói:
- Con rể đến rồi, nói sao thì cũng phải gặp một cái đã chứ !
Trịnh Tiểu Nhu có vẻ vui mừng, khẽ nói:
- Mẹ nghe nói hôm nay anh tới, nên đã đặc biệt chuẩn bị bữa cơm gia đình.
Diệp Trạch Đào vừa bước vào thì đã nhìn thấy một người nhìn có vẻ như cán bộ đang cùng nói chuyện với Trịnh Thành Trung.
Trước mặt người ngoài Diệp Trạch Đào tỏ ra hết sức cung kính:
- Xin chào Bí thư Trịnh.
Trịnh Thành Trung mỉm cười đáp:
- Trạch Đào đến rồi hả, vào đây ngồi.
Trịnh Tiểu Nhu bưng trà vào.
Người cán bộ kia nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt ngờ vực rồi lập tức nói:
- Bí thư Trịnh, vậy tôi không làm phiền nữa.
- Được, vậy cứ như thế đi!
Sau khi người cán bộ đi khỏi, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Bộ trưởng Bộ công an ở thành phố.
Những lời đó vốn dĩ không cần phải nói ra, nhưng Trịnh Thành Trung lại nói với Diệp Trạch Đào như vậy, chứng tỏ đã không coi Diệp Trạch Đào là người ngoài.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ ý của Trịnh Thành Trung, Trong lòng đã có ấn tượng tốt với Trịnh gia. Mỗi lần đến Trịnh gia, Người của Trịnh gia đều đối xử rất tốt với chính mình.
Trịnh Tiểu Nhu thấy không còn người ngoài nữa liền ngồi cạnh Diệp Trạch Đào. Nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào, nói với Trịnh Thành Trung:
- Bố gọi Trạch Đào đến có việc gì vậy?
Nhìn dáng vẻ của hai người, Trịnh Trung Thành nói:
- Bố vợ gặp con rể còn cần lí do sao?
Mồ hôi!
Diệp Trạch Đào nhận ra Trịnh Tiểu Nhu thừa hưởng không ít tính cách của Trịnh Thành Trung.
Phương Mai Anh cười nói:
- Trạch Đào, công việc vẫn ổn cả chứ?
- Vẫn ổn, mọi việc vẫn thuận lợi.
Phương Mai Anh liền gật đầu nói:
- Con là người có năng lực, đến một môi trường mới làm việc mà lại có thể nhanh chóng thích ứng được với công việc như vậy. Quả là không dễ dàng!
Nói được vài câu, Phương Mai Anh liền nói với con gái:
- Để bố con họ nói chuyện với nhau đi, Con cùng mẹ đi dạo phố một lát.
Sau đó liền kéo Trịnh Tiểu Nhu đi luôn.
Nhìn bóng vợ và con gái đi khuất, Trịnh Thành Trung mới nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Vụ việc của Đan Tiến Xương giải quyết cũng tạm ổn rồi.
Thấy Trịnh Thành Trung nhắc tới chuyện của Đan TiếnXương, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra thì ra Trịnh Thành Trung luôn quan tâm tới chuyện này.
Diệp Trạch Đào cũng không hề dấu diếm, liền đem chuyện mà mình đã làm ra kể cho Trịnh Thành Trung nghe.
Sau khi Trịnh Thành Trung nghe hết chuyện, mỉm cười và gật đầu nói:
- Con đã biết nhìn đại cục hơn rồi đấy! Biết biến một chuyện nhỏ thành một chuyện lớn, thật không tệ!
Diệp Trạch Đào thở dài nói:
- Bí thư Hạo Vũ quyết tâm phát triển sản vật của dân tộc, huyện Lục Thương lại là thí điểm của huyện. Bọn người Đan Tiến Xương tới động một tý là lại vung tay múa chân, con cho rằng không thể coi nhẹ chuyện này. Bất luận thế nào cũng phải đánh trả, nếu không cứ để như vậy thì chưa biết chừng còn xảy ra những chuyện phức tạp hơn.
Trịnh Thành Trung liền cười nói:
- Cách làm này của con rất hay, hay là ở chỗ con có thể thu hút sự chú ý của mọi người vào chuyện chiếc đồng hồ. Đồng thời, lại đảo lộn sự việc lên, làm cho bộ Thương mại bị động!
- Bố, con thấy việc này không đơn giản chỉ có hành động của chúng ta mà còn có sự giúp đỡ sau lưng chúng ta, nếu không mọi việc không thể rùm beng đến vậy.
Trịnh Thành Trung đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm rồi nói:
- Bất luận là ai giúp đỡ thì đối với con cũng chỉ có lợi mà không có hại.
Diệp Trạch Đào rất đồng ý với câu nói này, vấn đề này hiện nay đã là vấn đề của bộ Thương mại, cười nói:
- Tạm thời không có đến huyện Lục Thương quấy rầy nữa rồi!
- Trạch Đào, những việc mà con làm Bí thư Hạo Vũ rất tán thành!
Trịnh Thành Trung đột nhiên nói câu đó.
Diệp Trạch Đào rất sửng sốt nhìn về phía Trịnh Thành Trung, trong lòng đã hiểu ra, Trịnh Thành Trung cố ý dùng cách này nói cho mình hiểu, gã cũng là người bên phía Bí thư Hạo Vũ.
Nhìn ánh mắt đã hiểu rõ sự tình của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung gật đầu khen ngợi người con rể này của mình, càng ngày càng thấy không tệ chút nào.
nghe Trịnh Thành Trung đã nói như vậy thì Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Con sớm đã nghe nói Bộ trưởng bộ Thương mại là người của Vi Hệ. Người của Bí thư Hạo Vũ lại vừa điều vào, nếu chuyện này mà làm ầm lên, cũng có thể làm lung lay vị trí của Bộ trưởng Bộ thương mại. Tuy nhiên, tài liệu chứng minh cho chuyện này rất khó tìm.
- Ừ, Phương Khởi Hùng lần này làm cũng rất gọn gàng!
Hóa ra Trịnh Thành Trung cũng đã biết là do mình tìm Phương Khởi Hùng làm việc này, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Ông ta cũng đã tận lực rồi!
Trịnh Thành Trung mỉm cười đáp:
- Phương Khỏi Hùng đã làm được những việc đó thì cũng đã là rất tốt rồi, rất tốt, ở thành phố ông ta cũng đã gặp phải không ít khó khăn!
Diệp Trạch Đào nhân cơ hội đó cũng nói:
- Đồng chí Phương Khởi Hùng đúng là rất khá, con đang nghĩ, liệu có khả năng đưa ông ta đến tỉnh Tây Giang làm Phó trưởng phòng Phòng công an không?
Trịnh Thành Trung trầm tư một chút:
- Thành phố có thêm một người như ông ta cũng không thừa mà bớt đi một người như ông ta cũng không thiếu, cũng có thể thử, nhưng vấn đề quan trọng là cần làm dịu chuyện kia đã.
Diệp Trạch Đào hiểu ý của Trịnh Thành Trung. Toàn bộ hệ thống công an tại thành phố đều nằm trong tay của Trịnh Thành Trung. Phương Khởi Hùng thành người của chính mình, căn bản sẽ không thể phát huy được hết tác dụng. Nhưng nếu có thể đặt gã vào đúng vị trí thì sẽ phát huy được tác dụng rất lớn.
Bộ công an?
Nhìn bộ dạng trầm tư của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào hiểu rằng, trong chuyện này Trịnh Thành Trung cũng có một chút khó xử, ông ta không thể trực tiếp yêu cầu Bộ công an sắp xếp thêm một Phó trưởng phòng.
Trịnh Thành Trung nói:
- Từ phía dưới điều lên phía trên