- Chào buổi sáng bố !
Nhìn Trịnh Thành Trung ngồi ở đó đọc báo, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút không tự nhiên.
Tối qua Diệp Trạch Đào không quay về Lưu gia, mà ngủ lại nhà Trịnh Thành Trung.
Người của Lưu gia cũng đã quen với việc Diệp Trạch Đào ngủ lại Trịnh gia. Chỉ là Diệp Trạch Đào vẫn có chút ái ngại mà thôi.
Ở Trịnh gia có một phòng giành riêng cho Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào.
Phương Mai Anh sớm đã nói căn phòng đó thuộc về Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu. Thực ra, những lúc Diệp Trạch Đào không về thành phố, Trịnh Tiểu Nhu đa số đều ở đây.
Ở trong nhà Trịnh Thành Trung và ở nhà Lưu Đống Lưu cảm giác hoàn toàn không giống nhau, Diệp Trạch Đào có chút không thoải mái khi ở nhà Trịnh Thành Trung.
Đặt tờ báo xuống, Trịnh Thành Trung ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào, mỉm cười và nói:
- Già rồi, không giống như thanh niên các con nên bố dậy sớm một chút.
Lúc này, Phương Mai Anh cũng từ bên ngoài bước vào, nhìn Diệp Trạch Đào và nói:
- Trạch Đào, sao không ngủ thêm lúc nữa?
Phương Mai Anh rất vui mừng khi Diệp Trạch Đào ngủ lại nhà mình. Nhìn thấy bộ dạng vui sướng của con gái, cả Phương Mai Anh và Trịnh Thành Trung đều không còn gì oán hận cả, chỉ cần con gái họ thích là được.
Hiện giờ đã là bảy giờ, thường thì sáu giờ ba mươi phút Diệp Trạch Đào sẽ thức dậy và luyện Ngũ Cầm Hí. Hôm nay xem như là dậy muộn, không còn cách nào khác. Tối qua Trịnh Tiểu Nhu rất điên cuồng nên hai người đã làm chuyện đó lâu một chút.
Nói thật lòng, Diệp Trạch Đào càng có hứng làm chuyện đó với Trịnh Tiểu Nhu hơn khi ở Trịnh gia. Tối qua cũng điên cuồng như vậy.
- Mẹ, con ra ngoài rèn luyện một chút.
Tuy là làm chuyện đó muộn một chút, nhưng toàn thân trên dưới Diệp Trạch Đào tinh thần rất thoải mái.
Nhìn toàn thân Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới, Phương Mai Anh cười nói:
- Sớm đã nghe nói con luyện Ngũ Cầm Hí. Nghe nói luyện Ngũ Cầm Hí rất có lợi cho sức khỏe.
- Đúng vậy, từ sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, sức khỏe của con ngày càng tốt lên.
Ái ngại với ánh mắt của Phương Mai Anh, Diệp Trạch Đào chỉ còn cách trả lời như vậy.
Khuôn mặt của Phương Mai Anh tràn ngập nụ cười, trong lòng nghĩ đến sinh lực tràn đầy của thanh niên.
Trịnh Thành Trung nói:
- Thứ mà ông Hoa dạy đương nhiên là tốt rồi, nhất định phải kiên trì học.
Sau khi đáp đồng ý một tiếng Diệp Trạch Đào liền bước ra khỏi cửa nhà Trịnh gia.
Thấm vườn là nơi được xây dựng đặc biệt cho các lãnh đạo như Trịnh Thành Trung, những người ở đó là những nhân vật rất có quyền thế và các lão lãnh đạo hết sức lừng lẫy. Diệp Trạch Đào cũng không dám chạy lung tung, liền ở một chòm đất trống gần nhà Trịnh Thành Trung luyện tập.
Đặt mình trong môi trường như vậy, sau khi luyện xong Ngũ Cầm Hí. Một chút mệt mỏi tồn tại giờ đã hoàn toàn biến mất, toàn thân giờ tràn ngập một hơi thở tươi mát.
Sương mù dày đặc không nhìn được xa. Tuy nhiên, kiến trúc nơi này cũng không tồi. Sau khi tập luyện xong Diệp Trạch Đào lại có hứng thú với cảnh vật nơi đây, liền chạy một vòng quan sát tứ phía.
Chạy trong không khí này, tâm trạng Diệp Trạch Đào thoải mái hơn nhiều. Cả nước có được mấy người được rèn luyện thân thể trong môi trường như thế này!
Khoảng cách giữa các ngôi nhà khá lớn, đều giống như là một khu vườn độc lập vậy. Tuy vậy nhưng Diệp Trạch Đào tin rằng, cho dù mình đang ở trong không gian như thế này nhưng có thể vẫn bị theo dõi.
Nghe nói các biện pháp bảo vệ trong đây cũng vô cùng nghiêm túc, chỉ là hắn chưa phát hiện ra mà thôi.
Một cây cầu hình vòm, Lục Liễu Thành Manh.
Hít vào hơi thở nơi đây, Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, có thể một ngày nào đó mình cũng có thể được sống trong này.
Đương nhiên là như vậy rồi, suy nghĩ này như một tia chớp thoáng qua, hoàn toàn không phù hợp với tình hình thực tế.
Chạy được một vòng Diệp Trạch Đào thấy không ít những quý ông quý bà đang tập thể dục buổi sáng.
Cảm thấy một số người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình ở đây tập thể dục buổi sáng không hợp lý lắm. Quan hệ của mình và Trịnh gia chưa thể lộ liễu như vậy được, nghĩ đến đây Diệp Trạch Đào tăng tốc độ chạy về hướng nhà Trịnh gia.
Đang chạy thì đột nhiên Diệp Trạch Đào nhìn thấy một ông lão ngã sấp xuống bãi cỏ phía trước.
Diệp Trạch Đào kinh ngạc tăng tốc chạy về phía ông lão.
Lúc này mới phát hiện mặt ông lão tái nhợt, đang cố với tay lấy gì đó trong túi áo. Nhưng không làm sao cử động được.
- Ông lão, ông làm sao vậy?
Diệp Trạch Đào lớn tiếng hỏi.
Tình trạng của ông lão có vẻ nguy kịch, Diệp Trạch Đào nhìn ra, nếu không mau cứu giúp có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Ông lão dường như nói không ra hơi nữa, chỉ vào túi áo mình.
Diệp Trạch Đào hiểu ý ông lão, có lẽ ông lão có thuốc cấp cứu trong túi áo. Liền đưa tay vào túi áo ông, quả nhiên trong túi có một lọ thuốc nhỏ.
Lúc cầm lọ thuốc lên, nhìn thấy trên lọ thuốc ghi hai chữ “một viên”, Diệp Trạch Đào liền đổ một viên thuốc ra tay rồi đưa vào miệng ông lão.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra trên người ông lão còn có một bình nước giữ ấm. Lúc mở ra, còn nhìn thấy có một cái ly bên trong, liền cho ông uống.
Có nước thuốc cũng dễ nuốt hơn.
Diệp Trạch Đào dùng nội lực của bản thân mình để giúp thân thể của ông lão tiến hành khai thông một chút.
Đúng lúc đó, chỉ thấy mấy người mặc quân phục cũng xông đến.
Diệp Trạch Đào nghĩ nơi này đúng là được canh giữ nghiêm ngặt, ông lão ngã xuống chưa lâu mà những quân nhân này đã biết mà chạy tới.
Những quân nhân này còn chuyên nghiệp hơn Diệp Trạch Đào, lập tức đưa ông lão đi cấp cứu mà không cần biết Diệp Trạch Đào là ai.
Đứng bên cạnh nhìn ông lão dần khỏe lại, Diệp Trạch Đào ngầm gật đầu, ông lão có lẽ cũng ổn rồi.
Lúc này người đứng đầu đám quân nhân vừa rồi mới quay sang nói với Diệp Trạch Đào:
- Cảm tạ anh đã cứu giúp kịp thời.
- Ông lão không sao thì tốt rồi,