Trương Phong rống to như vậy khiến cho Lục Chân Chân kinh hãi, không chỉ có Lục Chân Chân, ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Thật ra, mọi người thấy Diệp Trạch Đào là một người xa lạ đến đây, sớm đã có chút hoài nghi, không ngờ Trương Phong này là một người rất nổi tiếng ở trong giới giải trí lại gọi người thanh niên này là “Anh Diệp”!
Có thể khiến cho Trương Phong xưng hô như vậy lại là kẻ yếu sao?
Diệp Trạch Đào thấy tình hình như vậy thì biết mình muốn khiêm tốn cũng không được, khẽ cười nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi gọi là Diệp Trạch Đào, là người tỉnh Tây Giang, công ty này do em nuôi của tôi muốn mở, chính là muốn đến xem thử.
A!
Nghe nói Trương Phong đứng ra làm công ty này là do một gia đình có quyền thế mở, mọi người cũng đều đoán xem rốt cuộc là gia đình như thế nào, bây giờ đã hiểu được chút ít, nhưng, trong thành phố những người họ Diệp rất ít, rốt cuộc là Diệp gia nào đây!
Nhưng mà, mặc kệ thế nào, mọi người đều đã lăn lộn giang hồ rất lâu, biết Trương Phong kính sợ một gia đình như vậy chắc chắn không phải là gia đình nhỏ, đoán là đoán thế, mọi người cũng không dám biểu hiện ra điều gì đặc biệt.
Tất nhiên, trong lòng của vài người cũng có chút kinh hoàng, cái tên này so với bất cứ cái gì cũng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Lúc này Diệp Trạch Đào nói với mọi người:
- Cám ơn mọi người đã ủng hộ, tôi thay mặt em tôi cám ơn mọi người.
Những người đang ngồi cũng biểu hiện vẻ khách khí.
Trương Phong nói:
- Anh Diệp, nếu không, tôi đem toàn bộ tình hình báo cáo cho anh biết?
Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu.
Còn chưa nói, làm đến hôm nay, đã hoàn thành bước đầu của phương án, Diệp Trạch Đào rất vừa lòng.
Sau khi Trương Phong giới thiệu xong, mọi người sẽ bổ sung, Lư Đỉnh Tân kia thở dài:
- Điện ảnh của Trung Quốc mới bắt đầu thôi, nhìn xem nước ngoài, đã có rất nhiều ngành điện ảnh khổng lồ, tạo ra những giá trị hết sức kinh ngạc, nếu chúng ta cũng có một nơi như thế. Đối với điện ảnh Trung Quốc mà nói có thể có sự thúc đẩy rất lớn!
Thêm một đạo diễn đồng ý nói:
- Thật ra, nếu có một khu vực làm nền tảng cho việc quay phim, nhiều cảnh vật nơi đó có thể sử dụng làm cảnh trong phim nhưng thế có giảm bớt chi tiêu, giảm bớt phí phát hành. Muốn phát triển cũng nhanh hơn.
Nghe bọn họ thảo luận, tuy là có một số câu nói bi quan, ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng ngời, đó cũng là một phương hướng.
Lúc suy nghĩ về hoàn cảnh ở huyện Lục Thương, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất có triển vọng ở phương diện này, không có cảnh vật thì tạo ra cảnh vật, không có môi trường. Vì sao không tạo ra môi trường?
Nếu muốn huyện Lục Thương làm nền tảng cho ngành điện ảnh, ngoại trừ được nổi tiếng, còn có nhiều lợi ích khác, đúng là nơi có thể thử một chút.
- Trong nước chưa từng có một nền tảng điện ảnh lớn?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Trương Phong nói:
- Cũng có một ít, nhưng quy mô quá nhỏ, căn bản là không đạt hiệu quả lớn, hiện tại diễn cổ trang rất nhiều, nếu có thể đan xen nhiều thế hệ. Đó mới chính là một nền tảng điện ảnh tốt, đáng tiếc là rất nhiều nơi chỉ có những cảnh đơn điệu mà thôi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Nếu ở một nơi, đan xen lịch sử văn hoá vào. Chắc cũng không tệ đâu hả?
Lư Đỉnh Tân nói:
- Đây là một công trình khổng lồ, không có vài tỷ căn bản là không thể làm được vậy!
Tất cả mọi người gật đầu.
Diệp Trạch Đào đã thông suốt, nói:
- Lựa chọn một nền tảng điện ảnh thích hợp điều đầu tiên chính là giao thông nhanh và tiện, tiếp đó phải có thêm chính sách ủng hộ, sau đó xây dựng nhiều hoàn cảnh của các triều đại tiêu biểu, rồi làm ra nhiều xưởng phim lớn ở hiện tại, đây chính là tụ tập tất cả tác dụng về mọi mặt thành một hệ thống!
Ánh mắt của Lư Đỉnh Tân toả sáng:
- Đúng là như vậy, như vậy sẽ trở thành Hollywood của Trung Quốc!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta phải phát triển sản nghiệp dân tộc, sản nghiệp dân tộc không chỉ là một sản nghiệp bình thường. Sản nghiệp văn hoá giống như sản nghiệp dân tộc. Đích xác đó cũng là một phương diện, chúng ta nên dùng các công cụ của dân tộc chúng ta, để mang lại một bầu không khí tích cực và tiến bộ, những đồ vật của phương Tây đã tràn ngập vào Quốc gia của chúng ta, rất nhiều thứ của phương Tây đã được truyền vào nước ta bằng con đường điện ảnh, giết người, đồi truỵ, bạo lực, những thứ đó rất độc hại đối với chúng ta. Phải tiêu tốn sức lực ở phương diện này, điều cần thiết là phải tạo cho chúng ta một sản nghiệp điện ảnh.
Lời nói của Diệp Trạch Đào khiến cho mọi người sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, giọng điệu này thật vênh váo, không hổ danh là người trong gia tộc lớn.
Diệp Trạch Đào không có nghĩ đến ý tưởng của mọi người, cảm thấy điều quan trọng là để mọi người đến huyện Lục Thương khảo sát một chút, nếu thực hiện được, nền tảng điện ảnh cũng được coi là sản nghiệp dân tộc, rất đáng để phát triển.
Đi ra phòng họp, Trương Phong dẫn Diệp Trạch Đào đến phòng nghỉ.
Sau khi ngồi xuống, Trương Phong có chút lúng túng nói:
- Anh Diệp, Lục Chân Chân kia làm anh khó chịu, tôi sẽ xử lý cô ta!
Phủi phủi tay, Diệp Trạch Đào kêu Trương Phong ngồi xuống, nói:
- Người không biết không trách, cũng không có gì lớn lao cả, tuy rằng công ty điện ảnh này là của Tô Thiến Ảnh, nhưng tôi lại giao cho anh!
Trương Phong vội cung kính nói:
- Anh Diệp, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt công ty này.
- Tôi thấy Lư Đỉnh Tân kia đúng là không tệ.
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
- Đúng vậy, cậu ta rất nổi tiếng ở trong và ngoài nước, cũng là một nhà soạn kịch rất giỏi!
- Lát nữa kêu cậu ta đến đây, tôi muốn hỏi cậu ta chút chuyện.
Trương Phong đồng ý một tiếng.
Trầm tư một hồi, Diệp Trạch Đào nhìn nhìn Trương Phong, lúc này mới nói:
- Nếu ở huyện Lục Thương xây dựng một khu vực nền tảng điện ảnh khoảng vài tỷ, anh cho rằng chuyện này có thể thực hiện được bao