Nghe xong Diệp Trạch Đào kể lại, Hô Diên Ngạo Bác hơi gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt!
Trong phòng chỉ có hai vợ chồng Hô Diên Ngạo Bác và Diệp Trạch Đào, vấn đề mà ba người đang nói đến chính là chuyện của những người trong Tôn gia.
Mọi người trò chuyện rất nhiều, Triệu Hương Lăng càng nói nhiều về sự phát triển của Diệp Trạch Đào và Hô Diên Ngạo Bác bước tiếp theo sẽ càng ủng hộ cho Diệp Trạch Đào, điều này làm cho Diệp Trạch Đào trong lòng vô cùng cảm kích.
Triệu Hương Lăng nói:
- Em cũng vừa mới nói với Trạch Đào sẽ giúp Thiến Ảnh lo liệu một công ty, không ngờ Trạch Đào đã làm xong rồi!
Hô Diên Ngạo Bác cũng cười nói:
- Tôn Tường Quân cũng thật là chịu chơi!
Diệp Trạch Đào có chút lo lắng nói:
- Như vậy sẽ không gây thêm phiền toái cho hai người chứ?
Hô Diên Ngạo Bác lắc đầu:
- Tôn Tường Quân là kẻ hiểu chuyện, tất cả mọi việc đều đã được làm rất tốt, không có việc gì lớn lắm, nếu hắn ta đã tặng thì con hãy nắm cho chắc, việc công ty Thiến Ảnh không có kinh nghiệm, việc điều hành thế nào hãy giao cho Trạch Đào xử lý đi, đừng để người ta nắm được nhược điểm gì!
Diệp Trạch Đào biết rằng đây là Hô Diên Ngạo Bác có ý đề phòng Tô Thiến Ảnh, đồng thời chỉ khi giao công việc cho hắn thì ông ta mới có thể yên tâm, liền gật đầu.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Con theo ta đến thư phòng một lát.
Diệp Trạch Đào cũng không biết Hô Diên Ngạo Bác sẽ nói gì, nhìn thoáng qua Triệu Hương Lăng thấy bà cười cười mà không nói lời nào.
Vào phòng, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Con châm trà đi!
Diệp Trạch Đào liền rót một ly trà.
- Trạch Đào, Phó bí thư vẫn rất được yêu thích Tôn Tường Quân, tuy rằng Tôn Tường Quân tồn tại vấn đề như vậy, nhưng ngài Phó bí thư vẫn rất niệm tình xưa nghĩa cũ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cũng nhận thấy như vậy, cũng không muốn đôi co với Tôn gia nữa!
- Con hiểu được là tốt, Tôn Tường Quân yếu thế là chuyện tốt, bước tiếp theo con có thể tạm thời buông tay trong cuộc đấu với Tôn gia, đừng đối đầu gay gắt quá, ta tin rằng Tôn gia cũng sẽ giải thích với Tôn Lôi, tiếp theo đây Tôn Lôi cũng sẽ không hành xử như lúc trước nữa!
Diệp Trạch Đào cũng nhận ra, lần này Tôn Tường Quân muốn giải quyết dứt khoát để hóa giải mâu thuẫn giữa Tôn gia và hắn.
- Cha nuôi, nếu Tôn gia không gây sự nữa đương nhiên là chuyện tốt, tiếp theo đây huyện Lục Thương còn rất nhiều công việc cần phải làm.
Hô Diên Ngạo Bác khẽ cười:
- Con yên tâm, Tôn Tường Quân là người hiểu chuyện, dù cho ông ta thân với Vi Hoành Thạch, nhưng nếu thấy được tình hình sau này, ông ta sẽ nhanh chóng nhượng bộ, Tôn gia cũng có chút thế lực, nếu dùng tốt thì cũng là một trợ lực cho con!
Hàn huyên một hồi, Hô Diên Ngạo Bác nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, con là con nuôi của ta, nhưng kỳ thực ta đã xem con như con ruột rồi, ta cũng không có quá nhiều ý tưởng, chỉ cần con có thể phát triển lực lượng, ta khẳng định sẽ dốc toàn lực ủng hộ con!
Diệp Trạch Đào trong lòng vô cùng cảm động, Hô Diên Ngạo Bác cho đến nay vẫn luôn trợ giúp mình, khi nghe nói thế, Diệp Trạch Đào nói:
- Cha nuôi, con hiểu mà!
Hô Diên Ngạo Bác cười:
- Con và Tiểu Nhu có con rồi phải không?
Diệp Trạch Đào sửng sốt.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười:
- Đứa nhỏ về sau sẽ mang họ Trịnh à?
Việc này người nhà Hô Diên Ngạo Bác đều đã dần hiểu được, Diệp Trạch Đào có chút đỏ mặt:
- Vâng, Tiểu Nhu đã mang thai, bố của cô ấy có ý muốn cho đứa nhỏ mang họ Trịnh.
Hô Diên Ngạo Bác đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc rồi tự mình châm một điếu thuốc:
- Con người đó, thời trẻ không có con cháu gì cũng không hề nghĩ gì, càng đến lúc già, khi chỉ có hai người già bên nhau sớm tối thì cảm giác cô đơn mới càng rõ ràng!
Diệp Trạch Đào vừa châm thuốc, chợt nghe Hô Diên Ngạo Bác nói như vậy liền nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Con nhất định sẽ về thành phố với ba mẹ nhiều hơn.
Hô Diên Ngạo Bác liền nhìn Diệp Trạch Đào một hồi nói:
- Trạch Đào, chuyện Trịnh Thành Trung để đứa nhỏ sinh ra được mang họ Trịnh cũng khiến cho ta có một vài suy nghĩ, nếu chúng ta cũng có một đứa cháu bầu bạn bên cạnh thì cuộc đời này coi như là đã viên mãn rồi!
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, chẳng lẽ ông cũng muốn hắn cho một đứa con đến Hô Diên gia sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền xem xét lại tình hình, Lưu Mộng Y đến bây giờ vẫn chưa mang thai, cho dù là mang thai rồi thì đứa con đầu tiên nhất định phải mang họ Diệp, đó là điều đương nhiên, đứa con thứ hai phải mang họ Lưu, việc này đã bàn bạc kỹ rồi, đứa con của Trịnh Tiểu Nhu mang họ Trịnh, việc này cũng đã được định rồi, của Vệ Vũ Hinh thì mang họ Vệ, và không thể công khai ra ngoài, con của ba phụ nữ cũng đều được định luận rồi, chẳng lẽ còn muốn nói ra cả Ôn Phương và Phương Di Mai ra nữa sao?
Hắn thầm lắc đầu, Ôn Phương và Phương Di Mai không thể công khai được, việc này đúng là khiến hắn khó xử.
Lúc lại nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy Hô Diên Ngạo Bác cũng có ý nghĩ như vậy, bản thân hắn phải thực sự thể hiện ra mới được.
Đúng là đau đầu!
- Cha nuôi, việc này!
Khoát tay áo, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Ta biết tình hình của con, con không phải nói nữa, mẹ nuôi con cũng có có một ý, nói nhỏ với con, con xem xem có được không.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, không ngờ Hô Diên Ngạo Bác đã sớm giúp hắn suy nghĩ chu toàn rồi, liền nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Cha nuôi, người cứ nói đi, chỉ cần cha nói con nhất định sẽ làm!
Thấy Diệp Trạch Đào có thái độ như vậy, Hô Diên Ngạo Bác vui vẻ gật đầu:
- Ta cũng thật không ngờ con ngoài có Lưu Mộng Y ra, ở ngoài vẫn còn có thể có người con gái khác nữa, nếu đã có thêm một người phụ nữ, thì có thêm một người cũng không phải là không được!
Hả?
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác, hắn thật không ngờ cha nuôi bình