Sau khi Diệp Trạch Đào gọi xong điện thoại, ngồi ở đó trầm tư một hồi, đối với sự sắp xếp của Triệu Hương Lăng, Diệp Trạch Đào đã không còn suy nghĩ nhiều nữa rồi, có thể xem ra, vợ chồng gia đình Hồ Diên có lẽ sớm đã sắp xếp xong xuôi chuyện này rồi!
Từ trước tới giờ Diệp Trạch Đào vẫn không hiểu rõ lý do vì sao Triệu Hương Lăng lại nhận Tố Thiến Ảnh làm con nuôi, lần này xem như đã hiểu được ngọn nguồn của chuyện này rồi, người ta sớm là đã có sẳn chủ ý rồi!
Vừa nghĩ đến các hành vi của vợ chồng Hô Diên Ngạo Bác đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào vô cùng hiểu rõ, việc này căn bản mình không thể phản đối. Nếu phản dối, mối quan hệ thân mật với gia đình Hô Diên Ngạo Bác chắc chắn sẽ âm thầm thay đổi, điều này là việc mà Diệp Trạch Đào không muốn nó xảy ra.
Hơn nữa, Diệp Trạch Đào cũng biết tật xấu của bản thân mình, ở nhân vật nữ này còn có chút vấn đề, vừa mới nghĩ đến việc Tô Thiến Ảnh là người trong mộng của rất nhiều người trong toàn nước này, chính mình có được người phụ nữ này cũng không phải một chuyện thiệt thòi gì.
Chỉ có chút khó khăn để giải thích với Lưu Mộng Y bọn họ.
Nghĩ đến việc này, Diệp Trạch Đào có chút đau đầu.
Diệp Trạch Đào phát hiện chính mình dạo này càng ngày càng trở nên thực tế, loại tư tương hồn nhiên lúc mới ra khỏi cửa trường bây giờ đã rời xa mình, bất luận làm việc gì trước tiên cũng đều ưu tiên nghĩ đến mặt lợi và mặt hại của sự việc. Dù sao người phụ nữ Tô Thiến Ảnh này cũng khó có được, công thêm vấn đề quan hệ với gia đình Hô Diên, Diệp Trạch Đào biết rằng, việc này cũng chỉ có thể có một kết quả như thế này thôi!
Về phía Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào vẫn lựa chọn giao cho Hô Diên Ngạo Bác, chuyện này để cho bọn họ đi làm thì tốt hơn.
Thôi đi, trước tiên cứ như vậy, sau này hãy tính tiếp!
Diệp Trạch Đào tin tưởng rằng nếu Hô Diên Ngạo Bác có thể làm ra những chuyện như thế này, tất nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, nhiều lắm đến lúc đó đổ hết cả lên người của Hô Diên Ngạo Bác.
Việc này thành ra thế này!
Diệp Trạch Đào cũng không biết nói như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, Diệp Trạch Đào lấy ra vừa nhìn, thật sự không ngờ là điện thoại của Ôn Phương gọi đến.
Ôn Phương có chút kích động nói:
- Trạch Đào, bọn em đến thành phố làm việc, vừa mới đến, anh đang ở đâu?
Lúc Diệp Trạch Đào đến thành phố có điện thoại cho Ôn Phương, nói mình ở thành phố vài ngày, không ngờ rằng Ôn Phương lại chạy đến thành phố.
Vừa mới bị hình ảnh của Tô Thiến Ảnh khơi gợi sự ham muốn trong người, lại đúng lúc này nhận được điện thoại của Ôn Phương, sự ham muốn có xu thế tăng cao, Diệp Trạch Đào lập tức nghĩ đến việc qua đó gặp gỡ.
- Bọn em hôm nay không có việc gì sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Là cùng với Phó chủ tịch thành phố đến đây, Phó chủ tịch thành phố muốn em phải đi cùng, Trạch Đào, Phó chủ tịch thành phố đó rất đáng ghét!
Diệp Trạch Đào vừa nghe đã hiểu rõ, sắc mặt liền trầm xuống nói:
- Em không sao chứ?
- Bây giờ thì không sao cả!
Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ Ôn Phương là Phó bí thư huyện ủy huyện Phú Vĩnh. Đoán chừng Phó chủ tịch thành phố muốn gây sự chú ý cho cô ta, âm thầm mắng một tiếng nói:
- Em yên tâm, việc này anh sẽ giải quyết!
- Trạch Đào, em nhớ anh!
Ôn Phương nhỏ tiếng nói.
Trong lúc nói chuyện, nghe thấy truyền đến âm thanh của vài người khác.
Ôn Phương nhỏ tiếng nói:
- Bảo là muốn đi đàm phán dự án với các thương gia, em quay về sẽ liên lạc với anh.
Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào nhíu mày, Ôn Phương tuy rằng lớn hơn mình vài tuổi, bộ dạng thước tha thành thục của cô thật sự rất dễ dàng hấp dẫn, xem ra còn có không ít người có ý đồ với cô ta!
Việc này làm cho tâm trạng của Diệp Trạch Đào có chút không được vui, đối với Ôn Phương, thật ra Diệp Trạch Đào rất mâu thuẫn. Diệp Trạch Đào cũng không hoàn toàn có ý định sẽ giữ Ôn Phương là của riêng mình, ví dụ trong lòng Ôn Phương yêu một người đàn ông khác, Diệp Trạch Đào cũng không cản trở để cho cô ta đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng, việc Ôn Phương vừa nói không phải là cô muốn đi tìm hạnh phúc, mà là có người muốn dùng quyền thế để đe dọa cô ta, Diệp Trạch Đào không muốn nhìn thấy việc đó.
Quan trường thật đúng là một cái bẫy! Diệp Trạch Đào vừa mới nghĩ đến chuyện này, tâm trạng liền cảm thấy có chút không tốt lắm.
- Trạch Đào, làm sao vậy?
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Trạch Đào rất khó coi, Triệu Hương Lăng quan tâm hỏi han.
Lúc Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Tô Thiến Ảnh đỏ bừng lên.
Lúc này Tô Thiến Ảnh càng thêm xinh đẹp, hai bên tai dường như cũng đỏ lên.
Khuôn mặt hồng hồng, dường như hai lỗ tai trong suốt, có chút ít không dám nhìn bộ dạng của Diệp Trạch Đào.
Tất cả những điều đó đều làm cho người ta tràn ngập tình cảm yêu thương trìu mến.
Lúc này Triệu Hương Lăng ít nhiều gì cũng có chút ít lo lắng, chẳng lẽ sắp xếp của mình làm cho Diệp Trạch Đào không vừa ý!
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ đến việc này cũng không có gì quá nghiêm trọng, cũng thu hồi tâm trạng, miễn cưỡng cười nói:
- Dạo gần đây có chút bận rộn, có thể là không có nghỉ ngơi tốt đấy thôi!
Lúc này Triệu Hương Lăng mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Trạch Đào, sức khỏe là quan trọng, các con vẫn còn trẻ, bây giờ vẫn còn chưa thấy rõ tình hình. Đến lúc già rồi, nếu không chú ý thì không được đâu, có muốn đi ngủ một chút không?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Không có sao đâu.
- Anh Diệp, hay là đi nghỉ ngơi một chút đi?
Tô Thiến Ảnh sau khi đạt được chỉ thị của Triệu Hương Lăng, trong lòng cũng tràn ngập hứng thú.
Nói thật, trước khi Tô Thiến Ảnh nhận được ám chỉ của Triệu Hương Lăng, cũng đã từng suy nghĩ trong một thời gian dài, sớm đã suy nghĩ rất kỉ sự việc này. Ví dụ nếu thật sự có thể trở thành người phụ nữ của một người hùng mạnh như Diệp Trạch Đào đây, so với việc bị một lão gia ôm trong lòng có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Từ cái ngày bắt đầu bước chân vào làng giải trí, Tô Thiến Ảnh đã nhận thức rất rõ về tiền đồ của chính bản thân mình, không nhìn không biết. Vừa mới bước chân vào làn giải trí, xem như cô có thể thấy được quá nhiều thứ.