Một hàng bàn ghế dài đã được xếp ra từ sớm. Các vị lãnh đạo cả lớn cả nhỏ ngồi kín cả bục chủ tịch.
Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, mấy đứa nhỏ đứng ở cái sân thể dục cũ nát hiếu kỳ nhìn những người đang ngồi trên bục chủ tịch. Đương nhiên, điều mà chúng tò mò nhất vẫn là đống quần áo và đồ dùng hằng ngày vừa mới được chuyển từ trên xe xuống đang xếp ở đằng kia.
Cấp bậc của Diệp Trạch Đào là phụ khuân vác đồ đạc. Sau khi bắt tay Hứa Phu Kiệt, hắn liền phụ giúp chuyển những thứ này xuống.
Lúc này Giang Triều Vỹ mới có cơ hội nói chuyện với Diệp Trạch Đào.
Giang Triều Vỹ cười ha hả, nói:
-Tình hình này làm có vẻ lớn nhỉ?
Liếc nhìn về phía Giang Thuận Chương ngồi trên bục chủ tịch, Diệp Trạch Đào cười nói:
-Bố cậu cũng có tướng làm lãnh đạo đó chứ!
Giang Triều Vỹ cười nói:
-Thực ra bố tôi rất thích làm quan, chỉ tiếc là sinh ra không gặp thời, không có cơ hội. Cậu không biết chứ, ông vẫn luôn hi vọng tôi sẽ theo đuổi chính trị!
Diệp Trạch Đào cười nói:
-Với tính cách của cậu mà theo chính trị thì hơi gay đó!
Hai người vừa chuyển đồ cùng với mọi người vừa tán gẫu.
Sau khi chuyển đồ xong, Giang Triều Vỹ đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc. Hai người tránh sang một chỗ hút.
-Thế nào, dạo này có đào được hoa lan không?
Giang Triều Vỹ hỏi.
-Có thời gian đâu, nhiều việc quá, chốn quan trường không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, loạn lắm!
Diệp Trạch Đào có chút bùi ngùi trước bạn học của mình.
Giang Triều Vỹ cười cười nói:
-Chuyện này tôi biết từ lâu rồi, tính tôi thật khó mà thích ứng với chốn quan trường. Ba tôi quý cậu lắm đó!
Nhìn về phía những vật phẩm vừa mới được chuyển xuống, Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ, Giang Triều Vỹ lần này đang tiến hành đầu tư vào mình đây.
Lúc này, các vị lãnh đạo trên bục chủ tịch đang phát biểu.
Không ít phóng viên truyền hình trên tay cầm theo đủ thứ, chạy ngược chạy xuôi.
Tụi nhỏ trước giờ chưa từng thấy có nhiều người đến như vậy, nên đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ thích thú, lạ lẫm nhìn các vị lãnh đạo, bọn chúng cũng chẳng hiểu lắm những gì mà các vị lãnh đạo phát biểu.
Giang Triều Vỹ thấy Hứa Phu Kiệt phát biểu thì huých tay Diệp Trạch Đào nói:
-Thấy chưa, Bí thư Hứa kìa.
Diệp Trạch Đào nói:
-Cảm giác như Bí thư Hứa là người làm việc thật vậy.
Giang Triều Vỹ bĩu môi nói:
-Đóng kịch là một kỹ năng cơ bản của cán bộ, cậu làm cán bộ chẳng lẽ không biết?
Diệp Trạch Đào khẽ cười.
-Thành phố Hắc Lan vẫn chưa có lệnh bổ nhiệm chức Bí thư Thành ủy, cậu có biết vì sao không?
Giang Triều Vỹ hỏi.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, có chút tò mò hỏi:
-Chẳng lẽ cậu biết được chút nội tình gì sao ?
-Tôi thì biết cái khỉ gì, chẳng qua là ông già nhà tôi thăm dò được ít chuyện. Tôi nói cậu nghe, nghe nói Tỉnh ủy đã đưa ra rất nhiều ý kiến đối với việc nền kinh tế của thành phố Hắc Lan từ trước đến nay luôn xếp ở vị trí thấp trong toàn tỉnh. Lại thêm chuyện của Thịnh Chính Phong, chính vì thế mà có vẻ họ không thích cán bộ ở vùng này lắm!
Liên tưởng tới chuyện lúc nãy Giang Triều Vỹ kêu mình nhìn Hứa Phu Kiệt, Diệp Trạch Đào mắt sáng lên, nói:
- Anh nói là Bí thư Hứa sao?
- Thằng ranh này, chả trách ông già nhà tôi cứ khen cậu miết, vừa nói khúc đầu đã hiểu hết rồi! Đúng là sự nhạy bén của giới làm quan! Hiện giờ, ở trên tranh giành nhau ghê gớm lắm, Chủ tịch thành phố của các cậu đang tranh giành với ông ta, cẩn thận chút!
Diệp Trạch Đào lại nhìn về phía Hứa Phu Kiệt đang phát biểu, sự chấn động này thật khó mà nói thành lời.
Hứa Phu Kiệt phát biểu xong, các vị lãnh đạo cũng lần lượt phát biểu, rồi nhanh chóng phân phát các vật phẩm.
Thấy mấy đứa trẻ đều đang run rẩy trong cái thời tiết lạnh cóng, Diệp Trạch Đào và Giang Triều Vỹ nhanh chóng đưa những chiếc áo lông đang cầm trong tay cho chúng.
Các vị lãnh đạo cũng vậy, vị nào cũng tỏ ra rất thân thiết, lấy tay xoa đầu các em nhỏ.
Diệp Trạch Đào đưa áo lông cho Hà Dũng Phi, nhìn thấy Hà Dũng Phi lạnh đến nỗi mặt tím tái, nói:
- Em mau mặc áo, mang giày vào đi, đừng để lạnh mà bệnh đó!
Hoàn cảnh gia đình Hà Dũng Phi cũng rất nghèo. Cầm lấy áo và giày, ánh mắt lộ vẻ xúc động, nghe Diệp Trạch Đào nói những lời này, Hà Dũng Phi cười nói:
- Thầy Diệp, lần đầu tiên em có quần áo đẹp như vậy, em về tắm rửa sạch sẽ đã rồi mới mặc!
Mắt Diệp Trạch Đào ươn ướt, xoa đầu Hà Dũng Phi, gượng cười, nói:
- Được!
Một học sinh nữ nhận được quần áo và giày từ tay Diệp Trạch Đào, thì liền ôm khư khư trước ngực.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của những đứa trẻ này, Diệp Trạch Đào thấy cổ họng mình khô đi, khịt khịt mũi, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục phân phát quần áo, đồ dùng cho các em.
Tâm lý của những đứa trẻ đều giống nhau. Trừ một số ít đứa lập tức mặc ngay, những đứa khác đều ôm trước ngực cả.
Nhìn thấy Dương Ngọc Tiên đang ôm đồ được phát, Diệp Trạch Đào nói:
- Mặc vào đi!
Dương Ngọc Tiên lắc đầu nói:
- Em muốn đem những thứ này về cho những người ở nhà, họ đang cần!
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng khiến cho Diệp Trạch Đào càng thêm xúc động. Dường như không đưa xã phát triển đi lên được là trách nhiệm của mình vậy.
Thấy Diệp Trạch Đào không nói gì, Dương Ngọc Tiên nói:
- Ba nói rồi, em đã có thầy Diệp chăm sóc, không còn phải chịu nghèo khổ nữa!
Diệp Trạch Đào nhìn Dương Ngọc Tiên gật đầu nói:
- Các em yên tâm, chỉ cần thầy còn ở xã Xuân Trúc ngày nào thì nhất định sẽ thay đổi tình hình xã Xuân Trúc ngày đó!
Lần này ngoài quần áo, giày dép ra, còn có rất nhiều chăn mền và một ít dụng cụ học tập.
Nhìn cảnh tượng các em nhỏ vui vẻ cầm một đống đồ, các phóng viên đều chụp hình lại.
Công việc phát quà nhanh chóng kết thúc, Hứa Phu Kiệt cùng mọi người đi xem xét tình hình xây dựng trường học.
Thấy tình hình xây dựng trường học tiến triển vô cùng thuận lợi, sau khi hỏi han một số vấn đề thì thấy Diệp Trạch Đào đang nói