Chốn quan trường vẫn là nơi rất xem trọng cấp bậc. Dù rằng Hứa Phu Kiệt đánh giá rất cao Diệp Trạch Đào, nhưng lúc quay về huyện, cũng không tới lượt Diệp Trạch Đào đi cùng. Trong xã, cũng chỉ có Lâm Dân Thư và Ôn Phương có thể cùng đi thôi.
Trước khi đi, Hứa Phu Kiệt nắm chặt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, làm cho tốt nhé!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Lúc này Hà Cách Ninh cũng đành phải bắt tay với Diệp Trạch Đào, nói:
- Tiểu Diệp, cậu giỏi lắm, lần đến xã Xuân Trúc này, công tác ở xã các anh đã cho tôi một niềm vui bất ngờ!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Được sự quan tâm của Huyện ủy và Ủy ban, tôi tin rằng công tác của xã Xuân Trúc sẽ ngày càng tốt hơn!
Hà Cách Ninh mỉm cười nói với Cao Chấn Sơn:
- Huyện Thảo Hải xuất hiện nhân tài rồi!
Cao Chấn Sơn cười nói:
- Tiểu Diệp trước giờ làm việc rất kiên định.
Cao Chấn Sơn nói xong cũng bắt tay với Diệp Trạch Đào, rồi dùng tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Trạch Đào.
Một đoàn xe dài đã rời đi. Cả sân trường chỉ còn lại những đứa trẻ đang vui sướng và nhân viên đang bận rộn thu hồi, dọn dẹp bàn ghế.
Diệp Trạch Đào đang chỉ huy mọi người thu hồi, dọn dẹp hội trường lúc nãy vốn được sắp xếp rất ngay ngắn.
Sau khi xong việc , Diệp Trạch Đào nói với Phương Di Mai:
- Cô sắp xếp một chút để mọi người cùng nhau ăn tối.
Phương Di Mai mỉm cười gật đầu.
Từ đầu đến giờ Phương Di Mai vẫn luôn âm thầm quan sát, cô phát hiện Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy kia dường như rất có cảm tình với Diệp Trạch Đào. Trong lòng thầm nghĩ, đã có một nhân vật cỡ bự đứng đằng sau như vậy, thì cho dù không có người hậu thuẫn nào khác đi, chỉ cần có quan hệ tốt với ông ta, chắc chắn Diệp Trạch Đào còn có thể tiến xa hơn nữa.
Làm xong việc, Diệp Trạch Đào bước vào một phòng học.
- Chào thầy Diệp!
Các học sinh nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước vào, đều cất tiếng chào hắn.
Nhìn thấy các em đều đang rửa chân rồi chà khắp người ở kia, Diệp Trạch Đào cười, biết là chúng sợ làm bẩn quần áo mới.
- Thầy Diệp, mọi người đều nói những bộ quần áo này đều là do thầy đem từ tỉnh về, phải không ạ?
Một đứa trẻ mạnh dạn hỏi Diệp Trạch Đào, có vẻ rất vui.
Nhìn những ánh mắt của tất cả các em, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đây không chỉ là công lao của riêng mình thầy, mà có rất nhiều người hảo tâm đã âm thầm quan tâm, giúp đỡ các em.
Nói đến đây, nhìn các em học sinh rồi Diệp Trạch Đào lại nói:
- Thầy đã nói với các em rồi, đã là một cá nhân của xã hội, phải tích cực hòa nhập vào xã hội ấy. Chúng ta giống như đang sống chung trong một đại gia đình vậy, nhà nào xảy ra chuyện chúng ta đều cần phải tích cực giúp đỡ. Lần này những người hảo tâm của tỉnh đã tích cực đưa tay ra giúp đỡ các em. Các em phải cất giữ tấm ân tình này trong lòng. Một ngày nào đó, khi các em đã có khả năng, các em cũng nên đưa tay ra để giúp đỡ những người khác khi họ cần. Chỉ cần mọi người có tấm lòng như vậy, thì sẽ không còn bất cứ khó khăn nào có thể cản trở con đường phía trước của chúng ta.
- Thầy Diệp yên tâm, sau này em cũng sẽ giúp đỡ người gặp khó khăn!
Một học sinh ra sức gật đầu nói.
Và rồi nhiều học sinh khác cũng đồng thanh nói ra những lời như vậy.
- Thầy Diệp, chúng em có thể giúp đỡ người khác được không?
Một học sinh gia cảnh cũng chẳng khấm khá gì, có chút ngập ngừng hỏi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, gật đầu nói:
- Sao em lại nói như vậy chứ? Hôm nay các em không giúp được người khác, không có nghĩa là mãi mãi không thể giúp được ai. Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu bây giờ của các em chính là học tập. Chỉ cần các em nắm vững được kiến thức, các em có thể dùng những kiến thức đó để thay đổi cuộc sống của các em. Nguyên nhân của nghèo khổ là nằm ở suy nghĩ của chúng ta không để cho bản thân mình đi trên con đường của sự giàu có ấy. Chỉ cần các em học tập thật tốt thì nhất định có thể làm cho cuộc sống của các em tốt hơn, nhất định có thể giúp đỡ được gia đình của mình.
Học sinh đó ra sức gật đầu nói:
- Thầy Diệp, em hiểu rồi, em nhất định sẽ cố gắng học!
Thấy tất cả các em đều ra sức gật đầu, Diệp Trạch Đào liền cười.
- Mau mặc quần áo vào đi. Đây là lần đầu tiên các em được mặc quần áo ấm, nhưng đây cũng không phải là cơ hội duy nhất các em được khoác lên mình chiếc áo ấm như này. Thầy hi vọng sau này các em sẽ được mặc những bộ quần áo do chính đôi tay của các em nỗ lực mà có.
Bọn trẻ đứa nào đứa nấy cẩn thận mặc quần áo vào. Phòng học trở nên ấm áp hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của những đứa trẻ, thấy chúng không ngừng ngắm nghía lên người mình, Diệp Trạch Đào gật gật đầu. Hắn biết rằng, có được những chiếc áo lông này, mùa đông này đối với bọn trẻ mà nói đã ấm áp hơn rất nhiều.
Ra khỏi phòng học, Diệp Trạch Đào quay về ký túc xá của mình.
Vừa đẩy cửa bước vào, trước mắt là cả một phòng ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Ngạc nhiên nhìn những nữ học sinh ngồi chật trong phòng, Diệp Trạch Đào cảm giác như mình đã đi nhầm phòng.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đột nhiên đẩy cửa bước vào, các nữ sinh đều giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Và rồi là một loạt câu “Chào thầy Diệp” vang lên.
Nhìn thấy mọi người đã mặc quần áo mới, Diệp Trạch Đào lộ vẻ tươi cười nói:
- Không làm phiền các em chứ?
Lúc này Dương Ngọc Tiên cười nói:
- Mọi người nói chỗ thầy Diệp tiện rửa mặt mũi, tay chân, nên em dẫn mọi người tới đây!
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào lại nhìn lên người các em học sinh, thầm gật đầu. Những học