Còn cách thôn khá xa đã thấy không ít người dân trong thôn đợi ở đó rồi. Trông thấy bọn Diệp Trạch Đào tới, không rõ ai hét to lên một câu:
- Đến rồi!
Mọi người liền chạy tới nghênh đón.
- Chủ tịch Diệp.
Trưởng thôn Dương Phẩm Chí đã xông lên phía trước nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào tươi cười nói:
- Mong mọi người giúp đỡ.
Phó Dân Sơn và Lý Vĩnh Minh đều vất vả bước từ trên cáng xuống, mặt hai người đỏ hồng lên. Lúc trước họ còn luôn mồm nói không sao, chẳng ngờ rằng lần này đi vào đường núi lại khó đến vậy. Nếu không phải có người đỡ, chắc rằng chẳng đến được nơi đây.
Người trong thôn chẳng nghĩ ngợi nhiều, tranh nhau mang giúp đồ cho khách.
Nằm trên xe nghỉ ngơi một lúc, Phó Minh Sơn và Lý Vĩnh Minh đều đã tỉnh lại.
Coi bộ dạng Diệp Trạch Đào rất thoải mái, Phó Minh Sơn thở dài:
- Chủ tịch Diệp, không ngờ lại xa như vậy?
- Đây là đường núi, chứ nếu là đường thẳng thì đã không xa đến thế.
Diệp Trạch Đào khẽ cười nói.
Vào trong thôn, mọi người liền thấy có rất nhiều người cũng đã đến đó.
Dương Phẩm Chí cười ha hả nói:
- Mọi người nghe nói có Chủ tịch Diệp tới nên ai cũng tò mò muốn đến xem.
- Đã tìm được địa điểm chưa?
- Tìm được rồi, tôi sớm biết yêu cầu của các anh nên đã làm rồi.
Dương Phẩm Chí tỏ ra rất hưng phấn.
Thấy có nhiều người đến như thế, Dương Phẩm Chí nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm Diệp, anh nói vài câu đi.
Lắc đầu từ chối, hắn nói:
- Nhất thiết phải dùng hành động thực tế thay cho lời nói. Ai mà chẳng tò mò trước những điều mới lạ. Chỉ có khi thực sự giàu có lên rồi, mọi người mới tin!
Dương Phẩm Chí gật đầu nói:
- Theo yêu cầu của anh, tôi đã chọn ra những gia đình nghèo khó nhất trong thôn, lại còn là Đảng viên để làm kinh tế.
- Đúng vậy, chúng tôi cũng rất muốn mang việc đến cho mọi người.
Trong chuyện này, Diệp Trạch Đào còn có những suy tính riêng, hắn không định ồm đồm hết mọi chuyện. Đưa những hộ gia đình khó khăn nhất ăn nên làm ra, giúp họ thoát khỏi nghèo đói. Chỉ có như thế mọi người mới có hy vọng về sau sẽ theo kịp thiên hạ.
Nhìn những người đã đến, Diệp Trạch Đào nói với họ:
- Dự án lần này là dưới hình thức hợp tác giữa công ty và Ban quản lý của thôn. Công ty bỏ tiền ra, nhân dân góp lao động. Công ty chiếm 51% cổ phần, nhân dân nắm 40%. Ban quản lý thôn giữ 9% cổ phần. Sẽ không để cho các bác phải chịu trách nhiệm, các bác chỉ cần chăm chỉ làm ăn là được.
Mọi người vốn không hiểu lắm về cổ phần, khi nghe không cần phải tự chịu trách nhiệm đều gật đầu tán thưởng.
Phương thức phân phối này là do Lưu Mộng Y đề xuất. Cô ấy cho rằng bất luận như thế nào thì người bỏ tiền ra là người có thể khống chế sự phát triển.
Diệp Trạch Đào cũng đồng thời có cách nghĩ riêng. Nếu thực sự là việc kiếm ra tiền thì sẽ có càng nhiều người hơn nữa đến hỗ trợ. Những nhân viên nghèo khó của hắn cũng không phản đối việc này.
Đến như Dương Chí Phẩm có chút hiểu biết, trong lòng cũng đầy cảm kích nói:
- Chủ tịch Diệp, việc này quả thực là sẽ làm lợi cho dân ta. Chỉ có điều là một địa bàn nhỏ như thế liệu có thể đem lại nhiều ích lợi như vậy hay không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Âm Lương Thiến đã rất khổ rồi. Đây chỉ là bước khởi đầu. Chỉ khi Ban quản lý thôn các anh lớn mạnh, thì mới có được sự giúp đỡ từ nhiều người .
Phó Minh Sơn nhìn Trưởng thôn hỏi:
- Trong thôn các anh có bao nhiêu hộ?
Dương Phẩm Chí vội nói:
- Thôn chúng tôi có 102 hộ, tổng cộng là 470 người dân.
Phó Minh Sơn nói:
- Lần này chúng tôi muốn làm hai cái lều lớn. Ưu tiên cho các hộ nghèo khó nhất. Mỗi hộ chọn ra một người thực hiện nhé.
Dương Phẩm Chí gật đầu nói:
- Vậy thì chọn ra hai mươi hộ đã nhé. Thực ra, các gia đình đều có quan hệ mật thiết với nhau. Chỉ cần một nhà khá lên là có thể kéo theo các nhà khác cùng đi lên.
Diệp Trạch Đào không muốn nhúng tay vào việc này. Hắn biết về khía cạnh này Phó Minh Sơn mới là chuyên gia. Mình chỉ cần hoàn thành công việc là được.
Hơn hai mươi hộ dân mang theo rất nhiều đồ. Mọi người ăn tạm ít mỳ ăn liền rồi nhanh chóng tiến hành xây dựng trên mảnh đất bằng phẳng ấy.
Diệp Trạch Đào chẳng giúp được gì, chỉ có thể chọn ra một tảng đá lớn, ngồi lên đó xem mọi người làm việc.
- Chủ tịch Diệp đến nhà tôi ngồi nhé?
Một người phụ nữ bước đến hỏi nhỏ Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn một hồi lâu mới nhận ra người này chính là mẹ của Dương Ngọc Tiên. Bữa trước đến, bà ấy còn đang nằm trên giường bệnh, bây giờ xem ra đã khỏi bệnh rồi.
- Bác khỏi bệnh chưa?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Dương Phẩm Chí lúc này đứng bên cạnh nói:
- Bệnh tình bà ấy là như thế này. Khí lực không thoát ra được, Dương Căn Dân đã cho bà ấy uống thuốc bắc rồi.
- Dương Căn Dân biết y thuật sao?
Diệp Trạch Đào hơi ngạc nhiên.
- Ông ấy chỉ biết một chút.
Người phụ nữ này nói.
Dương Phẩm Chí cũng nói:
- Biết chút ít chứ không tinh thông lắm.
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật đầu nói:
- Lần này Dương Căn Dân cũng được chọn. Nếu cỏ linh chi được thu hoạch thì cũng coi như đã giúp được gia đình bác rồi.
Người phụ nữ đáp:
- Khiến Chủ tịch Diệp phải bận tâm rồi.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ ra, người phụ nữ này tên là Lý Vĩnh Hoa.
- Bác bớt chút thời gian lên thị trấn kiểm tra xem là bệnh gì, có bệnh thì phải sớm chữa đi.
Diệp Trạch Đào nói.
Dương Phẩm Chí thở dài:
- Gia đình bà ấy đâu có tiền mà chữa bệnh, chỉ có thể kéo dài tình trạng này thôi.
Nghĩ đến tình cảnh của Dương Ngọc Tiên, nếu mẹ của cô ấy được chữa khỏi bệnh thì cũng có nghĩa là đã động viên cô về mặt tinh thần. Diệp Trạch Đào nói:
- Thế này đi, hôm nào bác thu xếp một buổi để Dương Căn Dân đưa bác lên thị trấn. Chi phí kiểm tra, chữa trị hết bao nhiêu cháu lo.
Lý Vĩnh Hoa nghe nói thế, ánh mắt liền biểu lộ sự cảm kích, vội vàng nói:
- Làm sao có thể lại làm phiền