Việc thu mua thảo dược ở xã Xuân Trúc do Phó Minh Sơn chỉ đạo. Dương Quân bắt đầu tiến hành cực nhanh, mau chóng triển khai hoạt động. Giá cả thu mua rõ ràng cao hơn bọn lái buôn kia rất nhiều. Người dân các thôn nghe Dương Quân tuyên truyền cũng lũ lượt kéo nhau đến văn phòng đem bán các thảo dược họ hái được.
Mọi chuyện giao cho Dương Quân. Nhìn thấy những người dân trong thôn bán thảo dược thu được nhiều lợi nhuận hơn bán cho bọn lái buôn, Diệp Trạch Đào rất vui. Có thể giành được chút ít lợi ích cho họ, hắn cảm thấy điều này có ý nghĩa hơn bất cứ chuyện gì.
Không hề can thiệp quá sâu vào tình hình của văn phòng, mục đích đã đạt được rồi thì những chuyện khác là chuyện nhỏ.
Hiện giờ tình hình trong xã có chút phức tạp. Lâm Dân Thư từ sau khi có ông anh vợ làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thì hay dựa hơi lên mặt, dạo này còn thân với Phó chủ tịch huyện Chung Thủ Phú lắm.
Tất cả những chuyện này, Diệp Trạch Đào đều biết hết, sau khi có chút kinh nghiệm về chính trị, Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu biết giữ bình tĩnh.
Trong văn phòng, chỉ có Tần Quế Đông và Phương Di Mai, Ninh Thu Cúc xin nghỉ ốm.
Diệp Trạch Đào sau khi xử lý xong một vài chuyện vặt vãnh trong văn phòng thì châm điếu thuốc hút. Tần Quế Đông vội chạy qua cầm chén trà của hắn châm thêm chút nước nóng
Thấy điệu bộ này của Tần Quế Đông, Diệp Trạch Đào gật gật đầu mỉm cười với anh ta. Tần Quế Đông sao mà giống mình những ngày đầu khi vừa mới tham gia công tác vậy không biết!
- Chủ nhiệm, Ninh Thu Cúc thường xin nghỉ trước mấy ngày, cứ như thế này thì ảnh hưởng không tốt lắm ạ! Phương Di Mai nhìn Tần Quế Đông một cái, cố ý nói như vậy.
Trong lòng Diệp Trạch Đào có vẻ vui. Phương Di Mai muốn nói vậy cho Tần Quế Đông nghe để xem Tần Quế Đông có phải là người có năng lực nhạy bén hay không đây!
- Chủ nhiệm, chị Phương nói đúng đó. Tôi nghe nói Ninh Thu Cúc cứ dăm ba ngày lại xin nghỉ ốm, chủ yếu là để về huyện. Gần đây nghe nói đang chạy chọt, muốn được từ xã điều về huyện. Cô ta cứ thường xuyên xin nghỉ như thế này, thật là ảnh hưởng không tốt.
Tần Quế Đông cũng nói.
Diệp Trạch Đào biết Ninh Thu Cúc vốn là người của trạm cơ khí hóa nông nghiệp ở xã, điều đến phòng Đảng chính là do có mối quan hệ với Phương Quý Tài. Xem chừng nay Dương Quý Tài lại muốn chạy cho cô ta về huyện đây!
- Thôi đi, có bệnh thì đi khám, chuyện này ai cũng hiểu mà, mọi người phụ gánh thêm chút công việc là được mà.
Diệp Trạch Đào nghĩ một lát, trong phòng Đảng chính này có hay không có cô ta cũng vậy thôi, muốn chạy chọt để được điều đi là chuyện của cô ta, cứ để ý thêm một tháng nữa xem sao, nếu sau một tháng mà vẫn như vậy thì đừng trách mình không khách sáo.
- Để tôi nói với cô ta xem sao.
Diệp Trạch Đào lại nói.
Qua lại mấy câu như vậy, mọi người có vẻ xích lại gần nhau hơn. Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vừa lòng với Tần Quế Đông, cái tên này vẫn rất có năng lực nhạy bén, để xem điệu bộ tiếp theo của anh ta ra sao.
- Ngày mai tôi đi Âm Lương Thiến một chuyến. Mọi chuyện của phòng Đảng chính, Tiểu Phương nhớ chú ý nhé.
Nghĩ đến chuyện Phó Minh Sơn đưa đến mấy trang thiết bị kỹ thuật và một cán bộ kỹ thuật, Diệp Trạch Đào biết đã có thể lấy Âm Lương Thiến làm thí điểm rồi. Việc tiến hành trồng thảo dược mà chủ yếu là nấm Linh Chi đã có thể triển khai thực hiện rồi.
Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng đành chịu. Lâm Dân Thư không mấy ủng hộ chuyện này. Nếu lúc này mình nhân rộng chuyện này ở toàn xã chắc sẽ gặp không ít trở ngại. Dù sao thì Âm Lương Thiến cũng là của xã, thôi thì cứ làm ở Âm Lương Thiến đi.
Hai người đáp lại một tiếng, Diệp Trạch Đào rời khỏi văn phòng.
Tới phòng thu mua thảo dược, thấy rất nhiều người dân trong thôn đang vác từng bao thảo dược đến.
- Vác từ xa về đây, chắc mệt lắm nhỉ!
Thấy một cụ già vác một bao thảo dược khô, Diệp Trạch Đào giúp ông đỡ xuống, mỉm cười nói.
- Chủ nhiệm Tiểu Diệp à, hà hà, mệt một chút thì có sao, cậu không biết chứ, lúc trước bọn lái buôn mua giá thấp lắm, chẳng đáng được mấy đồng. Giờ có điểm thu mua này, đối với chúng tôi mà nói chính là một sự giúp đỡ lớn rất lớn.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Như vậy thì đã có thể giúp được gia đình mình phần nào rồi.
- Đúng là thế mà. Mọi người đều truyền tai nhau, chủ nhiệm Tiểu Diệp à, nghe giám đốc Dương Quân nói điểm thu mua này cũng là do anh triển khai phải không. Ôi, từ lúc cậu đến xã Xuân Trúc này, mọi người đều khen cậu đó!
Lúc này lại có một vài người dân trong thôn đang đi tới, họ đều nhiệt tình chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Dào chảo hỏi từng người một.
Vào bên trong, Diệp Trạch Đào thấy Phổ Lệ Tiên đang đứng đó chỉ huy một vài người lại cân, sắp xếp, bận tối mắt tối mũi.
Thấy Phổ Lệ Tiên có khả năng như vậy, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Đã mời đúng người rồi!
Từ xa đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào tới, Phổ Lệ Tiên nhanh chân chạy qua, thở dốc nói;
- Chủ nhiệm Diệp, anh đến rồi à?
Thấy Phổ Lệ Tiên thở dốc, ngực không ngừng phập phồng, nhìn lại người phụ nữ xinh đẹp này, Diệp Trạch Đào cũng phải thầm trầm trồ, thán phục. Đúng là người đẹp vì lụa, sau khi mặc một bộ đồ vừa vặn với thân hình, người phụ nữ này như toát ra một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Nghĩ đến dáng vẻ của Thôi Nguyệt Lan, hai người giống nhau như đúc, nhưng có điều Thôi Nguyệt Lan ngây thơ, trong sáng hơn nhiều.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình, Phổ Lệ Tiên nở một nụ cười, cảm thấy tự hào về thân hình của mình.
- Quân có ở nhà không?
- Ở đằng kia.
Phổ Lệ Tiên chỉ tay về phía kia.
Diệp Trạch Đào thấy Dương Quân đang bận rộn ở đằng kia thì nói với Phổ Lệ Tiên:
- Ngày mai tôi với Quân phải đến Âm Lương Thiến một chuyến, cô trông coi ở đây một chút nhé.
Phổ Lệ Tiên cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp yên tâm, chuyện này cứ để