Lần này phóng viên đến đây quả nhiên rất đông, mọi người sớm đã chờ ở đó, Diệp Trạch Đào sau khi ngồi xuống, nhìn lại một lượt, thậm chí có không ít phóng viên nước ngoài.
Các Ủy viên thường vụ Huyện ủy ngồi ở phía trên, nét mặt từng người đều có vẻ trầm ngâm.
Thực ra mói người cũng đang nghi ngờ, tuy nhiên, một cuộc họp báo ở huyện, sao lại có thể có nhiều phóng viên nước ngoài đến thế.
Nhìn thấy từng dãy vũ khí của phóng viên, đặc biệt là sau khi mọi người ngồi xuống, chợt ánh đèn flash lóe sáng, mấy lãnh đạo Huyện ủy không dám thở mạnh, thực là chưa từng trải qua tình cảnh như thế này!
Lạc Vũ mặc dù đã biết đến tình huống này, khi thấy nhiều phóng viên nước ngoài như vậy, cũng hoảng sợ, nếu không phải tìm Bí thư Diệp đến trấn áp, sợ rằng bản thân thật sự sẽ làm ra chuyện.
Lén nhìn Diệp Trạch Đào bình tĩnh ngồi bên kia, Lạc Vũ thầm thở dài một tiếng, đừng thấy Bí thư Diệp trẻ như vậy, trước một đại cục lớn như vậy cũng vẫn giữ được bình tĩnh, xem ra mình phải dựa vào Bí thư Diệp một chút mới được.
Chẳng nói Lạc Vũ đang suy tính, Cam Lệ Bình cũng kinh sợ, xem ra, giới truyền thông nước ngoài rất coi trọng công tác thí điểm ở huyện Lục Thương. Có nhiều phóng viên đến như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một sự việc nhỏ? Chẳng lẽ việc đấu sứng đã kinh động đến bọn họ?
Ngoài Diệp Trạch Đào hiểu rõ sự việc nhất, có lẽ là Tôn Lôi cũng sớm hiểu rằng trong chuyện này có cả âm mưu ngăn cản sự nghiệp của doanh nghiệp dân tộc Trung Hoa.
Thấy có nhiều nhà báo nước ngoài đến vậy, Tôn Lôi cũng lén nhìn trộm Diệp Trạch Đào, tình huống hôm nay hơi lớn, Diệp Trạch Đào có thể làm chủ tình huống không đây?
Đối với việc Diệp Trạch Đào có thể làm chủ tình huống hay không, trong lòng Tôn Lôi cũng rất lo lắng, nếu Diệp Trạch Đào không làm chủ được tình huống, sự việc sau này sẽ trở nên thế nào đây?
Là một Chủ tịch huyện, trước một vấn đề có liên quan tới lợi ích của mình, Tôn Lôi bây giờ đương nhiên không muốn Diệp Trạch Đào không làm chủ được tình huống này.
Người chủ trì hội nghị chính là Lạc Vũ, giọng nói của cô ta có hơi run. Cuối cùng là nói tới sự việc mới cuộc họp báo một chút.
- Sau đây, do đồng chí Bí thư huyện ủy huyện Lục Thương Diệp Trạch Đào trả lời các câu hỏi về các khía cạnh mà phóng viên hỏi.
Nói xong câu này, tim Lạc Vũ đập nhanh hơn nhiều, cảm thấy như lồng ngực mình nín một hơi thật sâu.
Lần này để đúng với quy định, tạm thời có một người thông dịch ở tỉnh điều về.
Sau khi nghe phiên dịch nói tiếng Anh xong, Diệp Trạch Đào nhìn về phía các phóng viên nước ngoài đang ngồi phía dưới.
Lai giả bất thiện đây!
Một huyện nhỏ như vậy mở cuộc họp báo, lúc đầu Diệp Trạch Đào nghĩ, chẳng qua chỉ là giới thiệu một chú về sự việc phát sinh, hoàn toàn không ngờ rằng lại có nhiều phóng viên nước ngoài đến vậy. Lúc này Diệp Trạch Đào lại thấy được Trung ương đối với tầm quan trọng của huyện thí điểm huyện Lục Thương tăng thêm một bậc.
Tuy trong lòng lo lắng, biểu hiện của Diệp Trạch Đào rất bình tĩnh. Trong sự bình tĩnh đó lại có một ý chí chiến đấu mạnh mẽ bùng phát.
Diệp Trạch Đào trước biểu hiện của mình cũng hơi ngạc nhiên, cảm giác đó của mình chẳng lẽ mang hơi thở mạnh mẽ trong truyền thuyết.
Tự mình cũng cảm thấy hơi buồn cười, càng đối mặt với hoàn cảnh phức tạp thì lại càng phát ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Nhìn quanh một hồi, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Quyết định của Trung Ương, đưa huyện Lục Thương thành huyện thí điểm phát triển doanh nghiệp dân tộc. Đây là một bước tiến trong sự phát triển kinh tế của quốc gia, gia tăng thu nhập quốc dân, là biện pháp để giải quyết một vấn đề quan trọng như đói nghèo. Đứng trước cơ hội quan trọng để phát triển. Toàn bộ máy của huyện ta đoàn kết một lòng, loại trừ muôn vàn khó khăn, làmtốt công tác của chúng ta, không phụ sự giao phó của Trung Ương.
Diệp Trạch Đào thật bình tĩnh nói.
Các phóng viên ngồi ở dưới nghe chăm chú, một vài phóng viên nước ngoài không ngừng gõ laptop mang theo.
Sau khi nói một hồi về tình hình ở huyện, toàn bộ sự kiện xảy ra ở huyện Lục Thương và sự kiện đấu súng do Lưu Khải Định tường thuật lại.
Lưu Khải Định nói một cách khách quan, không hề thêm bớt một từ nào.
Rát nhanh chóng đến vấn đề của các phóng viên.
Khi Lạc Vũ mời các phóng viên đưa câu hỏi, hội trường vốn yên ắng bỗng náo nhiệt hẳn lên, các phóng viên nước ngoài tranh nhau giơ tay đưa vấn đề.
Một phóng viên người Mỹ tranh nói đầu tiên, bỗng nghe ông ta hỏi:
- Bí thư Diệp tôn kính, như chúng ta đều biết, huyện Lục Thương có một nhà đầu tư nước ngoài đầu tư 1,8 tỷ, chúng ta đều biết rằng huyện Lục Thương là huyện thí điểm, nếu là huyện thí điểm, tất nhiên có nhiều chính sách ưu đãi đối với doanh nghiệp Trung Quốc, như vậy, có hay không sự kỳ thị đối với các doanh nghiệp nước ngoài, làm vậy liệu có tồn tại sự chèn ép đối với các doanh nghiệp nước ngoài?
Một vấn đề sắc bén lập tức được đưa ra, Lạc Vũ chau mày, vấn đề mà phóng viên người Mỹ đưa ra cũng không quá đáng, vấn đề này thật không dễ trả lời!
Sắc mặt Tôn Lôi cũng hơi biến sắc. Nhà đầu tư 1,8 tỷ kia chính là công ty do mình dẫn dắt. Bây giờ huyện Lục Thương là huyện thí điểm, cũng có thể nhìn thấy Bí thư Hạo Vũ rất coi trọng công tác thí điểm này. Mình rút cục nên đứng về một phương diện của vấn đề mà đưa ra trước mắt. Cũng không biết Diệp Trạch Đào se trả lời thế nào. Sớm đã nghĩ tới việc này, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi nhớ tổng thống Woody Wilson của quý quốc từng nói “Từng có người nói châu Mỹ La tinh từng cấp quyền ưu tiên đặc biệt cho nhà đầu tư nước ngoài, nhưng chưa từng có ai nghe nói người Mỹ cấp quyền ưu tiên đặc biệt cho nhà đầu tư nước ngoài. Đấy là bởi vì chúng tôi không dành cho họ quyền lợi đó. Bởi vì đầu tư đối với tư bản của mỗi quốc gia sẽ chiếm hữu và thống trị Đế quốc. Quý quốc tự xưng là một quốc gia mở cửa toàn diện, mà ngay cả quý quốc cũng có thái độ như vậy, chúng tôi đang trong quá trình phát triển có ưu đãi một chút cho các doanh nghiệp trong nước,có chút nâng đỡ, lẽ nào không được sao? Ngài hẳn là hiểu rất rõ về