Cuộc họp báo đã đến hồi kết thúc, mọi người nhận ra rằng Bí thư huyện ủy quá mạnh mẽ, chậm rãi nói chuyện với các phóng viên trong ngoài nước, hoàn toàn không một chút sợ hãi.
Từ trên người Diệp Trạch Đào, các phóng viên cảm nhận được một sự tự tin mãnh liệt, và cũng cảm nhận được vị cán bộ Trung Quốc này khác hẳn các cán bộ khác.
Lúc này một phóng viên người Pháp hỏi:
- Thư ký Diệp, dù cho nói thế nào, quý quốc hiện giờ đang lấy huyện Lục Thương làm thí điểm, các chính sách của huyện thí điểm có tư tưởng bài ngoại. Nếu sau khi hoành thành thí điểm, chắc chắn sẽ áp dụng rộng rãi toàn quốc, đến lúc đó liệu đại biểu Trung Quốc có bài xích nguồn vốn đầu tư nước ngoài hay không?
Vấn đề này càng trở nên sắc nhọn, nói thẳng ra chính sách đầu tư nước ngoài của Trung Quốc sau này có thay đổi hay không.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Vị tiên sinh này quá lo lắng rồi, thị trường Trung Quốc rất lớn, Trung Quốc cũng có rất nhiều cơ hội phát triển, bước tiếp theo huyện Lục Thương sẽ hoạch định hai khu vực, một bên là khu vực đầu tư nước ngoài, bên kia là khu vực phát triển các doanh nghiệp trong nước. Chính sách đầu tư trong ngoài không giống nhau, điều duy nhất không giống là các công ty sản xuất trong nước sẽ có sự bảo trợ, không cho phép tự ý thôn tính hay khống chế mà thôi. Sự việc này ở nước các anh cũng là hành động bình thường. Đừng xem sự phát triển của các doanh nghiệp dân tộc Trung Quốc như một con mãnh thú hay dòng nước lũ. Trước sự việc trên, thực ra các doanh nghiệp dân tộc của chúng tôi vẫn tồn tại những hạn chế. Nhân tài và các phương diện khác còn thiếu, bây giờ tất cả mới chỉ là bắt đầu ở vạch xuất phát mà thôi.
Đợi phiên dịch viên dịch xong, Diệp Trạch Đào lại cười nói:
- Nếu như nói không công bằng, ở đây tôi còn phải nói vài lời cho các doanh nghiệp dân tộc nước chúng tôi, từ trước tới nay, các doanh nghiệp nước chúng tôi lưng đeo bao trách nhiệm nặng nề, bảo hiểm, thuế thu nhập … và các mặt đều vượt xa các doanh nghiệp nước ngoài, để bọn họ phải lưng còng vác nặng như vậy từ trước tới giờ mới thật là không công bằng với bọn họ. Nếu hai người cùng chạy bộ, một người chạy nhẹ nhàng, một người vừa chạy vừa vác, các anh cũng không mong muốn nhìn thấy một cuộc đấu không công bằng như vậy chứ?
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, các phóng viên đều thầm gật đầu, hoàn cảnh Trung Quốc đúng như Diệp Trạch Đào nói. Đúng là như thế. Các doanh nghiệp Trung Quốc yếu hơn các doanh nghiệp nước ngoài, trước tình cảnh đó lại còn phải vác rất nặng trên lưng, các doanh nghiệp có thể phát triển được cũng phải trả giá quá đắt.
- Về vấn đề chính sách thay đổi mà vị tiên sinh này vừa nói, mọi người cứ yên tâm, Trung Quốc là một quốc gia mở cửa, là một quốc gia chịu trách nhiệm, chỉ cần các doanh nghiệp đến đây có thái độ bằng hữu, chúng tôi đều giang rộng hai tay chào đón. Việc thí điểm huyện Lục Thương, không ngoài mục đích biến những chỗ không công bằng thành công bằng. Tôi tin rằng việc này cũng khiến mọi người vui vẻ.
Nói hay quá!
Tôn Lôi vừa mới nghĩ Diệp Trạch Đào sẽ trả lời thế nào, sau khi nghe Diệp Trạch Đào trả lời như vậy, anh ta biết, mình còn kém Diệp Trạch Đào nhiều phương diện.
Lạc Vũ cũng cảm thấy, mình muốn trả lời tốt vấn đề này, có lẽ sẽ không tự nhiên như Diệp Trạch Đào.
Một số phóng viên vốn còn muốn hỏi lại trầm tư suy nghĩ, không thể không nói, lời nói của Diệp Trạch Đào rất có lý. Trung Quốc bọn họ không ngoài mục đích đưa những luật lệ cuộc đấu trở nên công bằng hơn. Đối với sự công bằng thì mọi người còn có thể nói gì được nữa.
Một phóng viên Trung Quốc lúc này hỏi:
- Bí thư Diệp, huyện Lục Thương được liệt vào huyện thí điểm, ông không lo lắng việc thí điểm huyện Lục Thương thất bại sao?
Đây cũng là một vấn đề rất lớn, sự việc đã phơi bày rõ ràng, Trung ương đã lấy huyện Lục Thương làm huyện thí điểm, nhưng việc thí điểm thành công hay thất bại vẫn chưa thể nói chắc. Nếu đến lúc đó các doanh nghiệp trong nước vẫn không theo kịp, các doanh nghiệp nước ngoài lại xa lánh, chèn ép, một huyện nhỏ bé như huyện Lục Thương làm sao có thể làm nên đại sự.
Lại có thêm một vài phóng viên nghĩ bụng, Diệp Trạch Đào nói hay nói đẹp, cũng không biết rốt cuộc hắn nắm chắc sẽ phát triển được bao nhiêu.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Vị phóng viên này hỏi rất hay, giờ tôi nói một chút về ưu thế của huyện Lục Thương. Huyện Lục Thương chúng tôi hiện này làm một huyện công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển. Vừa rồi cũng đã nói rõ, chúng tôi trước giờ vẫn đóng kín cửa, tất nhiên có không ít người cho rằng huyện Lục Thương chẳng có ưu thế nào đáng nói. Vậy để huyện Lục Thương phát triển, trung ương ngoài ủng hộ chính sách ra, còn bắt đầu xây dựng, cải tạo đường cao tốc nối hai tỉnh lân cận. Cứ như vậy huyện Lục Thương thay đổi hoàn toàn cơ cấu hiện tại. Mọi người có thể nghĩ một chút, huyện Lục Thương trở thành khu vực trung tâm của ba tỉnh, mở cửa lớn thông thương ra các vùng miền. Một nơi như thế, vị trí địa lí lập tức trở nên quan trọng, chẳng phải là có sức hấp dẫn đối với các doanh nghiệp hay sao?
Lại có một phóng viên hỏi:
- Bí thư Diệp, trung ương đã ủng hộ, vấn đề mấu chốt là các ngài có thể hấp dẫn các doanh nghiệp hay không, đối với sự phát triển này, ngài có biện pháp nào không?
Nói đi nói lại, mọi người đều có cảm giác sự phát triển của huyện Lục Thương là không dễ dàng.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cảm ơn các vị đã quan tâm đến sự phát triển của huyện Lục Thương, có ưu thế vè chính sách, có ưu thế về điều kiện địa lý, còn có sự ủng hộ to lớn của Ủy ban nhân dân huyện Lục Thương, dưới một điều kiện tốt như vậy, sao lại không hấp dẫn nổi các doanh nghiệp vào đầu tư, lúc này, tôi muốn tuyên bố một số tin tức khiến mọi người phấn chấn.
Lại có tin tức nữa kìa!
Mọi người cảm thấy việc đến đây ngày hôm nay thật vô cùng đáng giá, vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này thực sự là một nhân vật có năng lực.
Diệp Trạch Đào nhìn khắp một lượt các phóng viên, nói:
- Huyện Lục Thương xin nhiệt liệt hoanh nghênh các vị