Ngay ngày hôm sau, Diệp Trạch Đào và Tôn Lôi vừa bàn xong công việc, sau khi tiễn Tôn Lôi đi, Phương Mai Anh đột ngột gọi điện tới.
Phương Mai Anh hiếm khi gọi tới. Diệp Trạch Đào thực sự không biết mẹ vợ mình rốt cuộc muốn nói chuyện gì với mình.
Phương Mai Anh có vẻ rất nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, có một chuyện muốn nói với con đây.
Diệp Trạch Đào rất nhạy cảm, lập tức nói:
- Con đang trong phòng làm việc, không có ai khác.
- Trạch Đào, Ủy ban kỷ luật Trung ương nhận được một thư tố cáo có liên quan đến con!
Câu nói này được thốt ra, thần kinh Diệp Trạch Đào lập tức căng thẳng, hỏi:
- Là chuyện gì thế?
Không ngờ thư tố cáo lại gửi tới Ủy ban kỷ luật Trung ương rồi. Diệp Trạch Đào nghĩ lại một hồi, mỗi ngày địa phương cả nước gửi tới Ủy ban kỷ luật Trung ương nhiều thư như thế, việc này cũng không phải vấn đề gì lớn.
Là một thư tố cáo mà thôi, sao Phương Mai Anh phải gọi điện đến?
Nếu là một người khác, Diệp Trạch Đào có thể sẽ không hỏi, nhưng, người đối mặt là Phương Mai Anh, hắn liền hỏi.
Diệp Trạch Đào hiểu, dù sao Phương Mai Anh cũng tương đương với một cấp lãnh đạo ở Ủy ban kỷ luật Trung ương. Quan trọng hơn vẫn là bà đang phụ trách chính công tác thuộc phương diện này.
- Trạch Đào, theo tình huống thông thường, thư tố cáo ẩn danh, thông thường thì sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng thư tố cáo này lại là thực danh. Người tố cáo lại là người quen của cha mẹ con. Việc này không phải là một sự kiện bình thường.
Sáng sớm hôm nay Phương Mai Anh nhận được một thư tố cáo, thật đúng là một phen hoảng sợ, việc này lại liên quan đến con rể mình. Bất kể thế nào cũng phải giúp con rể một chút mới được. Vì thế, trước khi gửi thư tố cáo xuống, đã lén gọi điện cho Diệp Trạch Đào.
Rất nhiều người cũng không biết mối quan hệ giữa Phương Mai Anh và Diệp Trạch Đào. Thư tố cáo này mới được gửi đến tay bà.
- Trạch Đào, người tố cáo nói con có một công ty, công ty này mượn quyền lực trong tay con để thu lợi từ cổ đông.
Quả nhiên đến rồi!
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, nếu không phải là Hô Diên Ngạo Bác và Điền Lâm Hỉ nhắc nhở, công ty này có thể là một sơ hở khiến đối thủ của mình công kích rồi!
- Có một công ty như vậy, trước giờ vấn mang tên mẹ con, thời gian trước mẹ con đã chuyển giao cho một người tên Dương Quân. Bây giờ đã không có công ty này nữa rồi!
Phương Mai Anh lúc này mới thở ra một hơi:
- Rát kỳ lạ, thư tố cáo lần này là một thư tố cáo thực danh. Người tố cáo tên Điền Gia Anh. Cô ta nói rất thân thiết với cha mẹ con mới biết được hoàn cảnh gia đình con. Đặc biệt là cô ta biết rất rõ việc của nhà con.
Phương Mai Anh cũng vì con rể của mình, mặc dù biết mình nói việc này với Diệp Trạch Đào là trái với kỷ luật, cũng không chú ý nhiều như vậy. Cứ phải hỏi Diệp Trạch Đào trước một số sự tình bà mới yên tâm.
Diệp Trạch Đào giật mình nói:
- Là Điền Gia Anh sao?
Diệp Trạch Đào tuyệt đối không ngờ, thư tố cáo thực danh lại do Điền Gia Anh làm.
Khi nghe là người quen của cha mẹ, Diệp Trạch Đào không hề có ý nghĩ tới Điền Gia Anh, hoàn toàn không ngờ sự việc trên chính là do cô gái này làm.
Phương Mai Anh hỏi:
- Con có biết người này ư?
Diệp Trạch Đào có hơi ngần ngừ. Điền Gia Anh và gia đình mình đúng là rất thân thiết. Đặc biệt là sau khi mình trở thành quan chức. Cha mẹ của cô ta không ngừng đến nhà mình, có ý muốn gả Điền Gia Anh. Cha mẹ mình cũng rất thích cô gái này.
Diệp Trạch Đào nói:
-Chaa mẹ cô ta và cha mẹ con đang cùng công tác trong một nhà máy. Cha mẹ con từng đề cập đến việc kết thân với gia đình họ. Bọn họ không thèm đếm xỉa. Sau này, nhà họ thấy con phát triển lên được, lại có ý nghĩ đó. Cô gái này rất biết giả bộ. Trước mặt bố mẹ con giả bộ là thuần khiết. Nhưng ở bên ngoài lại rất quậy.
Cuối cùng Diệp Trạch Đào cũng kể lại chút chuyện này cho Phương Mai Anh.
Sự việc đã qua, mình và người phụ nữ này cũng không có dây dưa gì, nên cũng không sợ Phương Mai Anh có hiểu lầm gì.
Phương Mai Anh liền mỉm cười, nói cả cửa buổi thì ra Diệp Trạch Đào cũng có chuyện như vậy.
Trước tình huống hiện tại, Phương Mai Anh cũng không nghĩ gì nhiều, nói:
- Việc này chắc cha mẹ con từ lúc nào đã lỡ miệng nói, kết quả là bị người xấu lợi dụng.
Diệp Trạch Đào nghĩ lại một lúc cũng hiểu ra chút ít. Điền Gia Anh không thể vô duyên vô cớ mà làm nên chuyện như vậy. Nhất định là có người dồn cô ta đến chỗ không thể cự tuyệt, thì mới làm ra chuyện như thế..
- Trạch Đào, mẹ nghe lão Trịnh nói qua, con bây giờ là Bí thư huyện Lục Thương, Việc đã làm có một chút đối nghịch với lợi ích của tập đoàn. Có người phía sau lưng muốn hại con cũng là thường tình. Đang ở tình hình này, con làm chuyện gì cũng càng cần phải chú ý mới được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trước kia không chú ý. Bây giờ đang cố hết sức thay đổi.
- Trạch Đào, rất nhiều cán bộ khi bắt đầu phát triển không ngờ đến lúc làm tới chức vụ cao, thời kỳ đầu mới phát triển đã làm chút chuyện bất lợi cho sự phát triển của mình. Thường thì những chuyện kia trở thành vũ khí cho người khắc nắm lấy để tấn công. Con nên lưu ý đến việc này.
Diệp Trạch Đào thực sự hiểu tính nguy hại của việc này:
- Con hiểu rồi!
- Trạch Đào, con nên có tư tưởng chuẩn bị, mẹ tin thư tố cáo này không chỉ có một lá, và cũng sẽ không chỉ gửi đến một nơi!
Đây mới là điểm mấu chốt khiến Phương Mai Anh gọi cuộc điện thoại này. Nếu người có ý muốn hại Diệp Trạch Đào, thì sẽ động thủ toàn bộ mọi con đường, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cảm nhận được sự quan tâm của Phương Mai Anh, Diệp Trạch Đào nói:
- Ngày trước công ty lấy danh nghĩa của cha mẹ con, công ty đó cũng đã làm không ít việc thiện, có lẽ không có vấn đề gì, bây giờ công ty đã chuyển giao, đối phương cho dù là muốn dùng công ty để