Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi đến nhanh như vậy, Điền Lâm Hỉ nghi ngờ hỏi:
- Trạch Đào, còn có chuyện gì?
- Thầy, con nghĩ tới một tình huống, nếu đối phương có thể dùng một người phụ nữ đến tố cáo con, vậy thì công ty của Dương Quân kia liệu sẽ trở thành đòn công kích của đối phương hay không?
Điền Lâm Hỉ là người khôn khéo cỡ nào cũng không thể nghĩ tới khả năng đó, được Diệp Trạch Đào nhắc nhở lập tức nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, chuyện này rất có khả năng xảy ra, chúng ta cần phải chia nhau ra liên lạc.
Dù nói thế nào thì Dương Quân cũng hiểu rõ tình hình của công ty đó nhất, nếu như có thể biết được công ty từ tay Dương Quân là do Diệp Trạch Đào điều hành quản lý thì đó là một bằng chứng đủ để làm Diệp Trạch Đào phải lao đao, trong lòng Điền Lâm Hỉ hiểu được, công ty này là do Diệp Trạch Đào quản lý điều hành nên đương nhiên không thể để Dương Quân xảy ra bất cứ chuyện không may nào.
- Thầy, chuyện công ty này trong những thời điểm nhạy cảm cũng có chút tác dụng, trải qua chuyện này, công ty lại chuyền cho Dương Quân, đối phương liền thấy không có điểm hữu dụng gì nữa rồi!
- Cho dù như vậy cũng vẫn phải cẩn thận một chút, Trạch Đào à, có khả năng đối phương chính là muốn nắm bắt Dương Quân để xem Dương Quân đối với bọn họ liệu còn có ích lợi gì hay không!
Thấy Điềm Lâm Hỉ cũng cho rằng như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy phỏng đoán của mình càng có khả năng hơn.
Lúc định gọi điện thoại cho Dương Quân, nghĩ đi nghĩ lại, anh lại không gọi đi mà lại bấm gọi cho Trịnh Thành Trung.
- Trạch Đào à, có chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Trịnh, vừa rồi con nói chuyện với Chủ nhiệm Phương, có một chuyện, mẹ con trước kia có đăng kí một công ty. Hiện tại công ty này đã giao lại cho Dương Quân. Nghe nói có người tố cáo con chuyện này, con lo lắng sẽ có kẻ sử dụng thủ đoạn để xử lý Dương Quân.
Ồ!
Trịnh Thành Trung sửng sốt:
- Được, tôi sẽ để ý đến chuyện này.
Trịnh Thành Trung cũng có chút khó hiểu, liền gọi điện thoại cho vợ, sau khi hỏi về việc này, hiểu được tình hình, Trịnh Thành Trung cũng biến sắc, khả năng mà Diệp Trạch Đào nói không thể không tồn tại!
Trịnh Thành Trung trong lòng không thoải mái gì, Chủ tịch tỉnh Nam Hải là người của ông. Xảy ra sự việc như vậy mà bản thân ông lại không biết, nếu quả thực chuyện như vậy xảy đến với Diệp Trạch Đào ở Ninh Hải thì không phải là đòn nhằm vào ông ta sao? Nếu không may sự việc là như vậy thì đó là một đòn đả kích lớn đối với ông. Có kẻ nào đó đang nhằm vào ông sao?
Trầm tư một hồi, Trịnh Thành Trung liền gọi điện thoại cho Bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Hải, Dương Thăng Hải.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang ngồi đợi hành động tiếp theo của hai bên.
Đúng lúc này, Cục trưởng Cục Công an huyện Thảo Hải VươngBáo Quốc lại gọi điện thoại đến.
Điện thoại vừa mới thông, Vương Báo Quốc nhỏ giọng nói:
- Bí thư Diệp, tôi là Vương Báo Quốc.
Diệp Trạch Đào nói:
- Báo Quốc, có chuyện gì vậy?
Ngoài miệng đang hỏi nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn đang nghĩ nhất định là có chuyện của Dương Quân rồi.
Quả nhiên Vương Báo Quốc nói:
- Bí thư Diệp, có chút việc lạ, tòa án tỉnh bí mật tổ chức một tổ công tác đến huyện của chúng ta. Mà ngay cả tôi cũng không có thông tin, họ liên hệ với một phó cục trưởng trong huyện, anh biết đấy, tôi cũng đã có sắp xếp, cho nên, việc trên cục huyện tôi vẫn biết, theo như tôi được biết, tổ công tác này dường như là muốn nhằm vào Dương Quân.
Diệp Trạch Đào trong lòng giật mình hỏi:
- Dương Quân đã phạm phải chuyện gì rồi?
- Tình hình cụ thể thì chưa rõ, chỉ là lúc đang nói chuyện thì để lộ ra việc về Dương Quân. Tôi biết chuyện liền gọi điện thoại cho anh đây.
- Cậu chú ý sát sao chuyện này, có việc gì hãy gọi điện báo cho tôi!
Quả nhiên đối phương đã động thủ với Dương Quân!
Rốt cuộc là ai đang làm vậy?
Người ở Tòa án tỉnh nhiều khả năng là do Tạ Dật phái đi!
Đương nhiên cũng không chắc chắn là Tạ Dật.
Vẻ mặt Diệp Trạch Đào đông cứng lại, xem ra đã có kẻ ở sau lưng gây chuyện!
Đối phương rốt cuộc muốn đối phó với Dương Quân thế nào đây?
Diệp Trạch Đào trầm tư.
Con người Dương Quân này có lẽ không có quá nhiều nhược điểm, Diệp Trạch Đào tự thấy là hiểu rõ Dương Quân. Con người này rất thực tế, quyết sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật.
Nếu đã không làm chuyện như vậy, người của Tòa án tỉnh dựa vào cái gì để xử lý Dương Quân chứ?
Diệp Trạch Đào nhanh chóng gọi cho lái xe Phương Minh Dũng.
Không lâu sau, Phương Minh Dũng liền đi tới trước mặt Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vô cùng tín nhiệm Phương Minh Dũng liền trực tiếp nói:
- Minh Dũng, các cậu ở tỉnh Ninh Hải có quen biết gì không?
Diệp Trạch Đào tin tưởng dùng lực lượng của bọn Phương Minh Dũng, ở các tỉnh chắc có lẽ cũng có không ít người.
Quả nhiên lúc này Phương Minh Dũng cũng không hỏi tình hình cụ thể đã nói:
- Có!
Chỉ một câu rất đơn giản như vậy.
Diệp Trạch Đào yên tâm đôi chút nói:
- Có một chút việc như vậy.
Diệp Trạch Đào liền nói có kẻ muốn nhằm vào Dương Quân, do đó chuyện lúc này hắn phải đối phó nên nói qua với Phương Minh Dũng.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Phương Minh Dũng nói:
- Bí thư Diệp hãy yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, tuyệt đối sẽ không để Dương Quân xảy ra chuyện.
Nhìn Phương Minh Dũng rời đi, Diệp Trạch Đào trong lòng vẫn còn có chút không yên tâm, hắn cũng không rõ sau khi nói cho Phương Minh Dũng biết chuyện này liệu có thể được ủng hộ hay không.
Một lát sau, Điền Lâm Hỉ cuối cùng cũng gọi điện thoại tới.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, ta đã tìm hiểu qua rồi, cũng chưa có chuyện gì xảy ra.
Đến cả Điền Lâm Hỉ cũng không phát hiện được chuyện gì!
Diệp Trạch Đào càng thêm giật mình.
- Trạch Đào, phía bên tỉnh Ninh Hải bây giời tạm thời xem là yên ổn.
Ý của Điền Lâm Hỉ là ông ta vẫn nắm được mọi chuyện trong tay.
Diệp Trạch Đào cười khổ, cuối cùng vẫn nên báo chuyện của Vương Báo Quốc với Điền Lâm Hỉ.
Vừa mới nói xong, Diệp Trạch Đào chợt nghe trong điện thoại truyền đến một âm thanh đập đồ vật.
Biết Điền Lâm Hỉ đã không thể nhịn nổi nữa rồi, đã tức giận đến cực độ rồi, Diệp Trạch Đào chưa từng thấy Điền