Trần Vũ Tường chỉ tay vào một tòa nhà phía trước.
- Đây là nhà của Lâm Hinh Ngọc.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn lên thì thấy đây là khu nhà cư xá mới xây, xem ra gia cảnh nhà Lâm Hinh Ngọc cũng khá giả.
- Thưa Chủ tịch Diệp, bố của Lâm Hinh Ngọc đã từng làm Phó cục trưởng của thành phố chúng ta đấy.
- Ồ, cục gì?
- Cục chăn nuôi.
Diệp Trạch Đào liền đi nhanh tới trước.
Từ sau cái hôm xảy ra vụ nổ súng, thấy Lâm Hinh Ngọc khác khác, có thể là do hoảng sợ, cũng có thể là do nhìn thấy Lý An Bình chết ngay trước mặt cô ấy, là bốa cô ấy đến xin nghỉ phép, nói là cô tạm thời không thể đi làm được.
Xảy ra một chuyện dẫn đến nghỉ làm, điều này khiến Diệp Trạch Đào rất kinh ngạc, dù gì cũng là người do chính mình một tay đưa vào ủy ban nhân dân thành phố làm việc, Diệp Trạch Đào muốn đích thân đi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Từ trước tới nay, Diệp Trạch Đào cảm thấy Lâm Hinh Ngọc mà anh biết đều tốt ở mọi mặt, có thể bồi dưỡng được, và tiếp theo là đào tạo trở thành người dưới trướng quan trọng của anh ta, lần này xảy ra chuyện, làm cho Diệp Trạch Đào cảm thấy khó hiểu.
Dù rằng là chết đi một người, nhưng cũng không thể xin nghỉ làm như vậy chứ!
Khi Trần Vũ Tường nhấn chuông cửa, thì thấy phía sau cánh cửa mở ra là một phụ nữ trung niên đang đứng đó nhìn họ.
- Chủ tịch thành phố Diệp!
Người phụ nữ này có chút ngập ngừng hỏi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng ở cửa, rõ ràng đã nhận ra.
Bên trong vọng ra câu hỏi với giọng nói sang sảng:
- Người nào?
- Ông Lâm, là Chủ tịch Diệp đến!
- Cái gì?
Trong lúc đang nói, thì thấy một ông già có dáng người cao to từ trong bước ra.
Xem ra cũng đã hơn 60 tuổi, gọi là ông lão, thì có hơi quá một chút.
Diệp Trạch Đào nhìn vóc dáng của người này, liền âm thầm gật đầu, có vài nét giống Lâm Hinh Ngọc, chắc hẳn ông lão lúc còn trẻ là một thanh niên đẹp trai phong độ.
Nhìn ông lão và người phụ nữ này, đoán chừng không phải là vợ đầu.
- A! Là Chủ tịch thành phố Diệp đây mà!
Khi người này nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang đứng ở cửa, trên mặt lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên.
- Chủ tịch Diệp, mau vào đây ngồi.
Ông lão vội vã nhường đường cho Diệp Trạch Đào bước vào trong.
Nhìn thấy trong nhà rất ngăn nắp sạch sẽ.
- Ông Lâm, làm phiền ông quá!
Từ lâu Diệp Trạch Đào đã nghe nói ba Lâm Hinh Ngọc là Lâm Dân Quý, với sự niềm nở đón tiếp của Lâm Dân Quý, Diệp Trạch Đào dẫn Trần Vũ Tường bước vào trong.
- Chủ tịch Diệp, cậu là khách quý. Muốn mời cũng khó lòng mời được. Từ lâu đã nghe tiểu Ngọc nhà tôi nhắc đến, cậu đã giúp đỡ cháu rất nhiều.
- Còn Tiểu Lâm đâu? Nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, nên đến thăm. Nếu không phải do tôi, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện!Diệp Trạch Đào trong lòng có phần áy náy.
Nghe nhắc đến Lâm Hinh Ngọc, Lâm Dân Quý liền than thở:
- Đứa con này, ôi thôi!
Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh, vẫn không thấy Lâm Hinh Ngọc xuất hiện, về lý mà nói tôi đã đến tận đây thì cô ta cũng phải ra chào mới phải lẽ.
Chỉ tay vào căn phòng đóng chặt cửa, Lâm Dân Quý nói:
- Con bé này tự nhốt mình trong phòng. Không chịu gặp ai hết!
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên bèn hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Lâm Dân Quý nói:
- Hôm đó con bé về đến nhà thì đã như thế rồi, cậu không biết đâu. Con bé và Lý An Bình đã yêu nhau được nhiều năm rồi, đột nhiên Lý An Bình chết ngay trước mặt con bé, đối với con bé đó là một đả kích quá lớn!
Khi Lâm Dân Quý nói ra những lời này, Trần Vũ Tường lén liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Bây giờ trong thành phố đều có tin đồn, nói rằng Lâm Hinh Ngọc là nhân tình của Diệp Trạch Đào, không ngờ Lâm Hinh Ngọc lại có người yêu, không biết Diệp Trạch Đào sẽ nghĩ gì về chuyện này.
Không giống như Trần Vũ Tường nghĩ, Diệp Trạch Đào thì không cho là như vậy, đối với một cô gái đột nhiên gặp chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào cũng thở dài, nếu xử trí không tốt, Lâm Hinh Ngọc sẽ tự phá hỏng cuộc đời!
Diệp Trạch Đào nói:
- Ông Lâm à, việc này không phải là chuyện nhỏ, phải mau chóng đi xem thế nào, vấn đề về tâm lý là chuyện hệ trọng đấy!
Lúc này bà vợ của Lâm Dân Quý rót hai tách trà cho khách, bà ngồi đó nhìn Diệp Trạch Đào, thực ra bà đã nghe ít nhiều về lời đồn, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến thăm, liền suy nghĩ, không biết rốt cuộc con gái mình và ông Diệp trạch Đào này quan hệ thực hư thế nào?
Có người yêu là Lý An Bình, nhưng bên ngoài thì đồn đại con gái mình rất có thể là người tình của Diệp Trạch Đào, bây giờ đích thân Diệp Trạch Đào đến thăm con gái mình, lẽ nào lời đồn là thật sao? Nghĩ đến đây, mẹ của Lâm Hinh Ngọc liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, con bé ở trong căn phòng đó không chịu gặp ai cả, tôi đi báo với con bé biết có cậu đến thăm, và nhờ cậu khuyên nhủ con bé giúp tôi, tôi nghĩ con bé sẽ nghe lời cậu.
- Ừ, tôi đến đây là để thăm cô ấy.
Diệp Trạch Đào gật đầu.
Người phụ nữ này nhanh chóng đẩy cửa bước vào trong.
Lâm Dân Quý lại nói:
- Chuyện này thật sự là chẳng ai ngờ đến, thực ra, tiểu Ngọc nhà chúng tôi rất biết giữ mình trong sạch, tuy có hẹn hò yêu đương với Lý An Bình được một thời gian, thực ra, tôi hiểu rất rõ Tiểu Ngọc và Lý An Bình chẳng có tiến triển gì cả, lần này Lý An Bình từ tỉnh lên đây, tiểu Ngọc mới miễn cưỡng ra ngoài đi ăn cùng, không ngờ lại thành ra thế này!
Lúc này Lâm Dâm Quý mới nghĩ đến lời đồn giữa con gái mình và Diệp Trạch Đào, nghĩ đến thế lực của Diệp Trạch Đào, những lời nói ra lúc này đều có ý muốn thanh minh mối quan hệ giữa con gái mình và Lý An Bình.
Một lúc sau, mẹ của Lâm Hinh Ngọc mới từ trong phòng kia bước ra, cố gắng gượng nụ cười nói với Diệp Trạch Đào: