Trong văn phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị dự án xe ô tô ở khu kinh tế mở huyện Lục Thương, Diệp Trạch Đào - Chủ tịch thành phố Cừ Dương đang nói chuyện với nhân viên mới vừa từ thành phố đến.
Trong phòng hội nghị, một số nhân viên cấp cao đang giao đổi với nhau.
Lần này hội đồng quản trị ở thủ đô phái một nữ thành viên hội đồng quản trị họ Trịnh đến để đẩy nhanh tiến độ xây dựng dự án, mọi người thảo luận rất phấn khởi.
Khi khởi công dự án, tất cả các hoạt động đều thuận lợi, lần này Trịnh Tiểu Nhu – một trong những thành viên hội đồng quản trị ở văn phòng chính tại thủ đô đích thân đến đây, và được hội đồng quản trị trao toàn quyền phụ trách dự án, đây là một sự kiện trọng đại đối với mọi người trong ban quản lý dự án.
Không ai biết được rằng, trong văn phòng của Chủ tịch Hội đồng quản trị là một cảnh tượng hoàn toàn khác, Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu đã nhiều phen đê mê với nhau.
Hai người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau tiếp tục làm chuyện ấy.
- Có vấn đề gì không?
- Không sao, động tác nhẹ một chút thì không sao.
- Cẩn thận một chút thì tốt hơn, động tác của em mạnh quá!
- Không sao đâu anh, lúc ở thủ đô em đã tham khảo qua rồi, động tác này không có sao đâu!
- Hay là thôi đi, được không?
- Sao thế, hay là lại có thêm phụ nữ ở Cừ Dương rồi?
Hai người vừa thực hiện động tác, vừa nói chuyện.
Trịnh Tiểu Nhu nói câu này, Diệp Trạch Đào không nói thêm lời nào, hai người hoàn toàn chú tâm làm chuyện ấy.
Sau một lần nữa lên đỉnh, hai người lúc này mới ngã xuống giường.
Văn phòng của Chủ tịch Hội đồng quản trị trang hoàng cũng không tệ, bên trong còn có phòng nghỉ, hai người đóng cửa ở trong này, bên ngoài không hề biết chuyện hai người đang làm ở bên trong.
Diệp Trạch Đào vừa mới đến, Trịnh Tiểu Nhu liền cho mọi người ra ngoài hết, nói là có việc cần phải trao đổi riêng với Diệp Trạch Đào.
Và cũng không có ai hoài nghi hai người sẽ xảy ra chuyện gì, điều này làm cho hai người yên tâm và thoải mái hơn khi làm chuyện ấy trong phòng này.
- Ở đây không có ai sống chung, xem ra anh vẫn còn chút thành thật!
Sau khi Trịnh Tiểu Nhu đã thoả mãn xong, liền khẽ nở nụ cười.
- Có rất nhiều việc, anh thì đang đau đầu đây, làm gì có tâm trí nghĩ đến chuyện đó!
Diệp Trạch Đào cũng biết làm chuyện ấy ở đây thì không thích hợp lắm, liền vội vàng mặc quần áo vào.
Trịnh Tiểu Nhu nhìn đến bộ dạng như vậy của Diệp Trạch Đào, liền cười nói:
- Nhìn anh sợ chưa kìa! Yên tâm đi, người ở đây không dám tự tiện bước vào đâu, hơn nữa, nếu vào, bọn họ cũng chỉ vào căn phòng bên ngoài, họ không vào trong phòng này đâu!
- Chỉ cần không thấy chúng ta ở phòng ngoài kia, cũng không nghi ngờ à!
Trịnh Tiểu Nhu cười phá lên, lúc này mới mặc quần áo vào.
Không ngờ bên trong lại có gắn thiết bị thông gió, sau khi đã mặc xong quần áo Trịnh Tiểu Nhu liền bật máy thông gió.
Thấy vậy, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Điều này đã nghĩ đến rồi à?
- Đương nhiên rồi, yên tâm đi. Sẽ không làm cho anh khó xử đâu!
Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, lúc này hai người bước ra phòng bên ngoài ngồi.
Hai người đều có vẻ mệt mỏi, Trịnh Tiểu Nhu đã ngồi sẵn trên ghế sô pha.
- Xem em kìa, đã bảo em đừng dốc hết sức lực, em lại không nghe, bây giờ cả người kiệt sức rồi đúng không?
- Người ta cũng có nhu cầu mà, đã lâu lắm rồi anh không về thành phố lấy một lần.
Rót một ly nước uống hết một hơi. Diệp Trạch Đào nói:
- Ở thành phố có gì thay đổi không?
Người trong chốn quan trường, nói chuyện hay làm việc gì đều nghĩ tới việc quan trường trước tiên.
Trịnh Tiểu Nhu cũng trở nên nghiêm túc nói:
- Bố nói, anh là người đi đâu cũng gây chuyện!
Hả!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Trên mặt lộ ra nụ cười. Trịnh Tiểu Nhu nói tiếp:
- Nhưng mà, bố lại nói, hành động lần này được Bí thư Hạo Vũ khen ngợi, Bí thư Hạo Vũ nói rằng, anh đánh bừa mà trúng!
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, làm gì có chuyện đánh bừa, đã vạch xong kế hoạch rồi mới thực hiện đấy chứ.
Cũng rót cho Trịnh Tiểu Nhu một ly, nhìn vào bụng của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào có chút lo lắng nói:
- Có thật là không sao chứ?
- Yên tâm đi, không sao đâu. Lần này sau khi đã đến huyện Lục Thương, em đã sắp xếp xong chuyện đứa con rồi. Đến lúc đó thì khó mà gặp mặt.
Trịnh Tiểu Nhu lấy tay vuốt nhẹ cái bụng nhỏ của cô ta, trên mặt rực rỡ ánh hào quang.
- Đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi à?
- Yên tâm đi, ai biết thì sớm đã biết, ai không cần biết thì không biết một tý gì. Cho dù có người biết thì chẳng qua là sự suy đoán mà thôi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này em nên nghe lời bố của em, ông ấy có kinh nghiệm!
- Nói cái gì thế, ba em làm sao lại có kinh nghiệm chứ hả?
Diệp Trạch Đào cảm thấy lời mình nói ra có phần không hợp lý, liền cười.
Khi Diệp Trạch Đào lấy thuốc lá ra đang định mồi thuốc, liếc mắt nhìn Trịnh Tiểu Nhu, cuối cùng lại cất điếu thuốc đi, cũng thật sự lo lắng gây hại đến đứa nhỏ.
Trịnh Tiểu Nhu thấy mừng vì hành động đó của Diệp Trạch Đào, bèn nói:
- Khi em đến đây, bố kêu em chuyển lời cho anh, lần này cho dù xảy ra chuyện long trời lở đất, thì anh cũng không được ghi công đâu!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Nếu ông ấy không nói thì anh cũng hiểu, anh vừa lên chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, là đã đặc cách lắm rồi, tạm thời không thể nào thăng chức lên hơn nữa.
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào có chút than thở.
- Anh hiểu được là tốt rồi, bố nói, lần này anh gây ra rất nhiều chuyện rắc rối, nếu lại đề bạt anh, nói không chừng sẽ chọc giận rất nhiều người.
- Ồ!
Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện của mình lần này thực sự đã đắc tội không ít người.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Anh không biết đâu, vì chuyện này mà Phương gia rất tức giận, đến nỗi không có cách nào trút cơn giận!
Nghĩ tới cậu con quý báu của Phương gia, Phương Siêu Minh không ngờ bị bệnh AIDS, Diệp Trạch Đào đã hiểu