Sáng hôm sau—
-Lăng nhi, có phải ngươi có thể chữa được bệnh của vương phi không? –Tô Hoàn sáng sớm nghe tin chuyện xảy ra ở vương phủ liền chạy thẳng đến dược phòng Tô Tử Lăng. Nhìn thấy chính nàng đang tự tay chế thuốc liền chứng thực tin tức.
-Ân, phụ thân, ta quả thực chữa được, bất quá đây không phải bệnh. –Tô Tử Lăng nói chuyện nhưng vẫn chuyên tâm chế thuốc.
-Ngươi nói vương phi không phải bị bệnh. –Tô Hoàn kinh ngạc.
-Phụ thân có phải trước đó 3 tháng, sau khi hoàng thượng ban hôn cho ca ca thì vương phi lâm bệnh phải không?
-Đúng là có chuyện này, ngươi nghĩ là có liên quan sao? –Tô Hoàn cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.
Tô Tử Lăng dừng công việc đang làm, dìu Tô Hoàn tới chiếc bàn đặt sát vách, rót hai chén trà một cho nàng một cho Tô Hoàn, sau khi nhấp một ngụm mới nói.
-Phụ thân, ta nghĩ chuyện ca ca cùng vương phi đều có liên quan đến chuyện ban hôn này.
-Ngươi...ngươi nói có liên quan. –Tô Hoàn giật mình, tay hắn run lên khiến chén trà cũng suýt đổ.
-Phụ thân, hôm qua lúc ta bắt mạch cho vương phi, đúng là không xác định được bệnh, nhưng lúc ta dùng nội lực thăm dò thì phát hiện vương phi trúng độc, mà độc này ta cũng từng cùng sư phụ ta gặp phải.
-Kẻ nào lại có gan lớn hạ độc vương phi chứ? Vậy vương phi trúng độc gì?–Tô Hoàn không thể ngờ kết quả.
-Ta không biết, nhưng độc này ta biết, đó là Nhoãn cốt chi tán, độc này không gi3t chết ngay người bị trúng, nhưng lại khiến người đó cách 10 ngày đều phải bị những tra trấn như kim châm vào xương tủy bào mòn cơ thể cùng tinh lực, thời gian của độc phát tầm khoảng 1 năm sau đó người trúng độc sẽ chết bất đắc kì tử. Ta còn biết độc này là của Tây vực, người bình thường cũng sẽ ít gặp. –Nếu không phải nàng cùng sư phụ của mình thường xuyên đi đây đó tìm dược vật trân quý e rằng chính nàng cũng không phát hiện nổi.
-Rốt cuộc kẻ nào lại ra tay tàn